Chương 325: NGÀI TÍNH LÚC NÀO THÌ NÓI VỚI VƯƠNG PHI


Hôm đó ban đêm đi vội, lại sợ người nhà phát hiện, nàng không hề tìm bọn họ chào từ biệt.

Mà bọn họ lại sợ quấy rầy nàng bế qu8an tu luyện, nên giấu nhẹm chuyện này.

Nàng không nên, không nên...
Trước khi chàng đi có dặn dò ta phải ở lại đây, vậy ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chàng trở lại, không gây rắc6 rối cho chàng, không để chàng phải lo lắng vì ta.
Tư Mệnh đã nói qua với ta về chuyện đã xảy ra. Ta chỉ nghĩ thôi đã cảm thấ5y vô cùng mạo hiểm, nghe thấy mà sợ hết hồn hết vía, hận không được đến đó giúp mọi người.
May mắn nhân định thắng thiên, mọi người đã có cách giải quyết, trọc khí cũng đã được khống chế.
Ta đợi mọi người, đợi chàng.
Xin hãy thay ta hỏi thăm sức khỏe mẫu phi chàng, ông nội, cha mẹ ta.
Còn có một chuyện nữa, chuyện của Kim Ca đã giải quyết xong, không phải lo lắng cho ta.
Hôm nay Úc Kim Ca đã về. Nhìn đôi mắt đã biến thành màu xanh xám của Vương gia hồi lâu, hắn vô cùng xót xa nói một câu:
- Sợ là sau này cũng không nhìn thấy nữa...
Tư Tịch nghĩ đến lời của những trị liệu sư kia, liền tức giận nghĩ
Toàn là lang băm!
. Hắn nói:
- Ừ.
- Hạo Thần. Thấy tin như thấy người...
Giọng nói của Tư Tịch trĩu nặng, bình tĩnh đến mức lộ ra một tia phiền muộn, nhưng cũng không cản được Bách Lý Hạo Thần tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của một nha đầu đang mải mê viết chữ.
Tư Tịch có thể tìm người viết thay, chữ viết có thể giống hệt, Vương phi chắc chắn sẽ không nhận ra, nhưng chủ nhân lại không chịu để người khác viết thay.
Dường như nghe thấy tiếng thở dài của Tư Tịch, Bách Lý Hạo Thần viết đã hơi mệt, bỏ bút lông trong tay xuống, nở nụ cười gần như không thấy rõ độ nhếch lên. Hắn nói:
- Tư Tịch, nếu ngươi đọc thư nàng ấy viết cho ta, ngươi sẽ biết nàng ấy đã cố gắng để viết như thế nào.
Tư Tịch sửng sốt:
- Ngài để cho thuộc hạ xem?
- Ừ.
Điều khó kiểm soát nhất là, chữ phải viết theo hàng thẳng tắp, phân bố đều, kích cỡ giống nhau. Đây là một việc vô cùng khó khăn.
Vương gia vẫn không nhanh không chậm như vậy, viết hết lần này đến lần khác...
Có nhiều lần Tư Tịch cảm thấy chữ viết trong thư ngay cả hắn cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng chủ nhân vẫn xé bỏ, giống như không hài lòng.

Hạo Thần
Thấy thư như thấy người.
Ta bây giờ hận không được chạy ngay đến nước Bạch Hổ, rất muốn được gặp chàng, ôm chàng thật chặt.
Nhưng ta không thể làm c9hàng phân tâm...
- Hay là thuộc hạ viết thay ngài?
Đôi mắt được che bằng một tấm lụa mỏng manh màu trắng, dải lụa Lưu Ảnh buộc lại sau gáy. Đôi mắt sáng như sao sâu thẳm đó từ giờ lại phải làm bạn với bóng đêm, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Những điều này, Bách Lý Hạo Thần đều không sợ. Hắn chỉ sợ, hắn sẽ không nhìn thấy người ấy nữa.
Hắn đã viết cho nàng mấy bức thư, nàng biết chữ của hắn. Chữ của người khác, nàng nhận ra ngay.
Nếu nhận ra thì nàng sẽ suy nghĩ lung tung. Hắn không muốn để nàng biết tin tức này sớm như vậy, để nàng bớt lo lắng ngày nào hay ngày ấy.
- Ngài sớm muộn gì cũng phải về nước, Vương phi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, không bằng ngài cứ nói thẳng trong thư...
Giọng nói cố gắng kiềm chế sự run rẩy nhưng vẫn không thành công của Tư Tịch truyền tới.
Bách Lý Hạo Thần bị một vùng bóng tối bao bọc, dường như vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện gì đó, bị hắn hỏi như vậy, toàn thân cứng đờ, đôi môi căng thẳng hơi mở ra, nhả ra một tiếng:
- Có.
Lần này, hắn không còn là kẻ giả người mù nữa, mà là vương gia mù thứ thiệt...
Bách Lý Hạo Thần nhả ra mấy tiếng nhạt nhẽo:
- Nàng ấy nhận ra đấy.
Nguyệt Nhi.
Mồng tám tháng Tám.

- Chủ nhân, đọc thư xong rồi, ngài có muốn hồi âm không?
Tư Tịch chăm chú, không dám nói thêm một tiếng nào nữa.
Lần trước Vương gia vì viết lá thư đó cho nàng, đã mất cả một buổi trưa. Hắn dựa vào trí nhớ để viết chữ, rất khó viết ngay ngắn, nhưng vương gia viết rất đẹp, không thể để xảy ra sai sót.
Cũng tức là hễ viết sai một nét, bức thư này sẽ bị bỏ đi.
- Ngài để cho thuộc hạ đọc sao?
Tư Tịch có vẻ không tin, chủ nhân chưa bao giờ để cho bọn họ động vào đồ của hắn, nhất là thư của Vương phi gửi cho ngài ấy...
Rèm cửa sổ không kéo ra, một nửa khuôn mặt của Bách Lý Hạo Thần chìm trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự cô đơn và lạnh lẽo từ trong xương tủy hắn. Hắn đáp một tiếng:
- Nhưng? Mắt của ngài...
Đôi lông mày rậm rạp của Tư Tịch nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Mắt của chủ nhân bị thương quá nặng. Thục phi nương nương mời trị liệu sư tốt nhất đến xem, đều nói là đã hết cách.
Bách Lý Hạo Thần khẽ gật đầu, trong giọng nói mang vẻ cười đau khổ.
- Ta không nhìn thấy nữa rồi, còn giữ thư làm gì? Ngươi không giúp chủ nhân ngươi đọc lên, ta làm sao biết trong thư nói gì?
Khẩu khí của hắn có ý tự giễu mình, giống như chuyện này hắn không thèm để ý. Nhưng Tư Tịch lại biết, chủ nhân chưa bao giờ đùa với mình...
Tư Tịch giật mình, chẳng lẽ...
- Vương phi không biết viết chữ sao?
- Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, đôi môi đỏ thẫm của hắn khẽ mỉm cười.
- Bức thư ngươi vừa đọc, là nàng ấy đã viết rất tốt rồi. Ngươi xem thêm những bức thư nàng ấy gửi trước đây...
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, Tư Tịch vội vàng tiến tới, mở ngăn kéo ra, lấy ra những bức thư màu hồng nhạt được xếp theo thứ tự thời gian. Chủ nhân không nhận mà đẩy vào tay Tư Tịch.
Tư Tịch còn chưa nói xong, Bách Lý Hạo Thần đã cất lời cản hắn lại.
- Đừng nói nữa, ta đã quyết, lấy bút cho ta.
Tư Tịch trải tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ra trước mặt Vương gia, sau đó chấm bút lông vào mực, đặt bút vào trong lòng bàn tay phải của hắn.
Hắn đã trở về nước Bạch Hổ, còn nói muốn xem bộ dạng ngốc nghếch của chàng khi đọc thư ta, ta chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hẳn là rất... hấp dẫn.
Từ trước tới giờ, trong thư của chàng chỉ nói về ta, ta cũng không biết chàng sống có tốt không? Có bị gầy đi, hay là đen đi?
Đợi chàng về, ta phải nhìn chàng thật kỹ, nhìn chàng một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vô cùng tỉ mỉ!
Đợi đọc xong tất cả thư của Vương phi, Tư Tịch mới hiểu được vì sao chủ nhân nhất định phải tự tay viết thư, không phải vì nội dung trong thư, mà bởi vì chữ viết trong thư.

- Lá thư đầu tiên Vương phi viết chữ kém nhất, nhưng những bức thư gần đây, chữ viết rõ ràng lưu loát hơn rất nhiều. Không phải là không biết viết chữ, có lẽ nàng ấy...

- Không biết dùng bút.

Hạo Thần tiếp lời hắn, mười ngón tay vuốt ve mặt bàn gỗ thô ráp, nghiêng đầu đưa mặt lên khỏi mặt bàn, nói:

- Nhưng viết chữ đâu phải chỉ qua mấy bức thư là có thể thuần thục được? Có lẽ nàng ấy đã phải tập luyện không ít thời gian mới có thể viết được chữ như vậy. Nàng viết rất cố gắng, lại vất vả nữa, nhưng vẫn không từ bỏ việc viết thư cho ta, ta làm sao có thể để người khác viết thay ta chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.