Chương 36: CHẤP PHÁP TRƯỞNG LÃO MỜI TIỂU THƯ QUA ĐÓ
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1588 chữ
- 2022-02-04 07:28:00
- Tỷ là người tốt.
Nha đầu gật đầu chắc chắn.
- Nhưng người chết cũng là tỷ của muội mà.
Lâu Mộng Điệp gật đầu:
- Được, muội đồng ý với tỷ. Nhưng tỷ không được gạt muội! Muội sẽ chờ tỷ ở Vọng Thư các, ngoéo tay!
- Ngoéo tay.
Lâu Đông Tuyết mặc áo khoác trắng như tuyết, cố ý để lộ gần nửa cánh tay bị ngọn lửa đốt cháy đen.
- Đông Tuyết từ trước đến nay đều sống hoà thuận với các tỷ muội, không thất lễ với ai bao giờ. Hôm nay lại bị Tử Nguyệt hại thành như vậy, cũng chỉ dám tự trách bản thân tu dưỡng chưa tốt, không oán muội ấy câu nào.
Lâu Đông Tuyết to tiếng thanh minh, lại cất cao giọng kêu oan:
- Được, các ngươi tới tìm ta báo thù, ta sẵn sàng!
Từng câu từng chữ, nói năng khí phách, mọi người bỗng cảm thấy nàng là một cô nương có trách nhiệm. Lời nói của nàng bỗng chuyển ngoặt:
- Có điều, các ngươi đừng chụp cái mũ giết tỷ ruột lên đầu ta. Lúc ấy, ta không có lựa chọn nào khác!
Lâu Tử Nguyệt không cảm thấy kiêu ngạo vì hành động khiến người khác kinh sợ của mình. Nàng ngắm nhìn xung quanh, bình thản nói:
- Khi có người quyết đấu sinh tử với ngươi, ngươi không may mà chết, nhưng người thân của ngươi lại muốn báo thù cho ngươi. Mọi người cảm thấy thế nào?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết vì sao.
- Súc sinh! Còn không mau quỳ xuống!
- Gia chủ, đừng nói bừa! Trên danh nghĩa, ta chính là con gái của ông, không biết gia chủ tự coi bản thân mình là gì? Cha của súc sinh sao?
Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng phản bác, giọng nói mạnh mẽ.
Lâu Tử Nguyệt cao giọng nói, tất cả mọi người đều nhìn nàng.
Nếu là Lâu Tử Nguyệt trước đây, vừa bước vào Huấn Giới đường đã khóc như mưa. Bây giờ, nhân chứng vật chứng đều đủ, nàng lại có thể bình tĩnh như vậy. Rốt cuộc là ai cho nàng lá gan lớn như vậy?
Sắc mặt Lâu Duy Nghị xanh mét, khẽ quát:
Lâu Mộng Điệp kéo 303 chạy về phía Vọng Thư các.
Vẫn chỉ là hai đứa bé nha... Hốc mắt Lâu Tử Nguyệt không hiểu sao bỗng ươn ướt, nàng chớp mắt.
- Đi thôi!
Đặng Thù âm thầm trách cứ Lâu Duy Nghị.
Lâu Đông Tuyết thấy nàng nói năng hùng hồn như vậy, vừa định phản bác, lại bị phụ thân nghiêm nghị trừng mắt cảnh cáo.
Sau khi yên lặng, Lâu Ngọ Kình cho đệ tử chấp pháp lui xuống, nói:
Sau khi mọi người bình tĩnh lại, Lâu Ngọ Kình khiếp sợ nhìn cô nương trước mắt. Rốt cuộc sự tự tin này của nàng đến từ đâu, nếu lão không ra tay, nàng sẽ đứng im chờ chết sao?
- Sao ngươi lại giết tỷ mình?
- Ta muốn hỏi mọi người một vấn đề.
Cũng không phải là lần đầu tiên Lâu Tử Nguyệt đi vào đây, nhưng rất nhiều người hy vọng dù thế nào nàng cũng có thể đi ra.
Một người đàn ông trung niên mặc y phục màu xanh đậm ngồi ngay ngắn trên đại sảnh, khí tức lão ta trầm ổn, đôi mắt sáng như đuốc, cực kì uy nghiêm. Người này chính là trưởng lão Chấp pháp của Lâu gia, Lâu Ngọ Kình.
Ngồi bên cạnh lão là gia chủ Lâu Duy Nghị và chủ mẫu Đặng Thù, cùng với các trưởng lão khác, các gia quyến thân thích trong Lâu phủ. Hai mươi đệ tử đứng thẳng tắp thành hai hàng, ai cũng trợn mắt hộ pháp. Có hai người đang quỳ trên từ đường, một đen một trắng, Tứ tiểu thư Lâu phủ Lâu Đông Tuyết và nữ thứ Ngũ tiểu thư Lâu Minh Châu.
Tất cả mọi người đều trợn mắt, cuối cùng nàng lại dễ dàng nhận tội như vậy ư? Ngay cả Chấp pháp trưởng lão luôn nổi tiếng công chính nghiêm minh cũng cau mày.
- Súc sinh! Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!
Lâu Duy Nghị tạo chưởng phong, một chưởng này nếu đánh ra, Lâu Tử Nguyệt sẽ mất mạng.
Lâu Đông Tuyết cười khinh miệt, Lâu Minh Châu cúi đầu không nói.
Lâu Tử Nguyệt tiến lên, giọng nói vang vọng, nói:
- Lâu gia chủ, nơi này là Huấn Giới đường, Chấp pháp trưởng lão còn ngồi kia, sao đến lượt gia chủ ra lệnh? Huống chi, mọi chuyện vẫn chưa được tra xét rõ ràng, ông đã bắt ta nhận tội, Tử Nguyệt không phục! Khẩn cầu các vị trưởng bối nghe Tử Nguyệt giải thích.
Hai hàng đệ tử hộ pháp đều trợn mắt nhếch miệng, như muốn cười, nhưng lại phải cố kìm nén.
Lâu Duy Nghị giận run người, quyền uy của gia chủ bị khiêu khích, ông ta trực tiếp ra lệnh:
- Lâu Tử Nguyệt từ chối nhận tội! Trước tiên đánh ba mươi roi!
Lâu Tử Nguyệt ôn nhu búng lên trán c5ô bé, lắc đầu:
- Không sao, yên tâm.
- Vậy, vậy...
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ đổ máu, lại kinh ngạc nghe thấy giọng nói chất vấn bình tĩnh của nàng:
- Chấp pháp trưởng lão, ngài thường để mặc gia chủ hoành hành ngang ngược như vậy ở địa bàn của ngài sao?
- Lâu Duy Nghị! Dừng tay!
Lâu Mộng Điệp khẽ cắn răng, gấp đến 8độ rơi nước mắt:
- Muội tin tỷ không giết tỷ ấy. Chắc chắn là người lớn trách lầm tỷ.
- Vậy tỷ tỷ đi giải thích rõ ràng cho bọn họ h3iểu được không? Không sao đâu.
- Rõ!
Hai tên đệ tử cầm roi tiến lên.
Roi Long Vương? Nếu đánh ba mươi roi, hôm nay nàng sẽ bị bất tỉnh, chết ở chỗ này, chờ kiếm khí của kiếm Tinh Khuyết bùng nổ, trở thành một cỗ tử thi.
- Ta tự đi.
Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn đám người muốn dùng dây thừng trói nàng, người sau lập tức cứng đờ.
Trên cửa treo ba chữ to Huấn Giới đường, chậu lửa treo ở hai bên cửa sắt đang cháy hừng hực.
Khuôn mặt nhỏ bé chưa gột rửa, tóc tai bù xù, cộng thêm hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống đất, ai nhìn cũng thấy thương xót:
- Lâu Tử Nguyệt đã mất đi lương tâm, dám giết tỷ ruột. Khẩn cầu Trưởng lão chủ trì công đạo cho Thu Vũ! Tất cả mọi người có mặt trong buổi săn bắn mùa xuân ngày ấy đều có thể làm chứng cho ta. Ta cũng nguyện đối chất ngay tại đây với Lâu Tử Nguyệt.
- Ta ở đây, có thể lập tức đối chất ngay bây giờ.
Lâu Ngọ Kình đánh ra một chưởng, cản lại chưởng phong của Lâu Duy Nghị. Lâu Tử Nguyệt cũng nhân cơ hội né người, tránh thoát.
Hoành hành ngang ngược... Mọi người thầm nghĩ, không ngờ Lâu Tử Nguyệt cũng dám nói câu này!
Lâu Ngọ Kình vừa ra chưởng, sắc mặt hơi đỏ, nói:
- Ta muốn mời Lâu Đông Tuyết trả lời.
Trong ánh mắt soi mói của mọi người, Lâu Đông Tuyết không thể không nói:
- Dĩ nhiên có thể. Nếu không tại sao trên giang hồ lại có nhiều người báo thù như vậy?
- Dù Lâu Tử Nguyệt có tội, cũng phải do bổn trưởng lão quyết định, không được sử dụng hình phạt riêng, rõ chưa?
Không thèm giữ thể diện cho ông ta trước mặt tiểu bối, mặt mũi gia chủ để đi đâu.
Nếu Lâu Tử Nguyệt không nói câu kia, tất cả mọi người đều không cảm thấy gì. Nhưng lời nói của Lâu Tử Nguyệt khiến không chỉ đệ tử đang ngồi đây, mà ngay cả Lâu Ngọ Kình cũng tự cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích. Vì vậy suy nghĩ chèn ép uy phong của gia chủ lập tức xuất hiện trong đầu lão ta, lão lập tức ra tay.
Lâu Tử Nguyệt cũng giơ tay sờ đầu 303, nói:
- Đi theo muội ấy, ở đó chờ tỷ, phải ngoan nha!
Cậu bé ngẩn ra, dường như chưa thích ứng với cách cư xử tình cảm ngọt ngào như vậy, nhưng cũng không làm loạn.
- Nhưng, ta cảm thấy bất bình cho cái chết của Thu Vũ tỷ tỷ! Cái chết của tỷ ấy quá oan uổng!
- Từ từ nói.
Lâu Ngọ Kình nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo. Tội danh giết tỷ ruột là tội không nhỏ. Dù xét theo liên hệ máu mủ đó chỉ là biểu tỷ, nhưng nàng đã vào Lâu gia, như vậy trên danh nghĩa họ chính là tỷ muội ruột.
- Lâu Tử Nguyệt, bổn trưởng lão cho ngươi một cơ hội để biện bạch cho mình.
Lâu Tử Nguyệt đứng thẳng, nói:
- Ta thừa nhận, là ta giết Lâu Thu Vũ.
Lâu Tử Nguyệt sờ đầu cô bé, lại đặt tay bé lên tay 303, liếc mắt nhìn đôi mắt tím lấp lánh của 303, nói:
- Mộng Điệp, tỷ nhờ muội giúp tỷ một chuyện có được không? Giúp tỷ đưa vị tiểu ca ca này tới viện của tỷ được không?
Lâu Mộng Điệp trợn 6to mắt, sắc mặt nóng nảy:
- Nguyệt tỷ tỷ! Tỷ thật sự sẽ không có chuyện gì sao? Nhưng bọn họ...
Sắc mặt Lâu Đông Tuyết đỏ bừng, ngón tay như cắm vào da thịt.
Sắc mặt mọi người đều hiện vẻ nghi ngờ.
Lâu Ngọ Kình trầm giọng hỏi:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.