Chương 54: Trên đao có khí tức kỳ lân


Bốn màu xanh, đỏ, tím, vàng tạo nên một dải kiếm quang, phát ra từ chính kiếm Tinh Khuyết, chém về phía ngọn lửa và nham thạch đang nóng chảy dữ dội8.

Đao này ẩn chứa bên trong chính là đạo thiên điạ, hơn nữa còn có huyền lực của Lâu Tử Nguyệt tiếp thêm sức mạnh. Lập tức, lấy nàng làm t3rung tâm, kiếm khí màu vàng và xanh biến thành hình quạt phát ra, tất cả những chỗ nó đi qua, ngọn lửa bị đẩy lùi một cách nhanh chóng9, lùi cả một đoạn vài trăm mét mới dừng lại.


Thành công rồi đó.

Cũng đúng, chẳng phải mặt Tử Tịch càng đỏ hơn sao.
Cậu mấp máy môi, vâng vâng dạ dạ nói:
- Tỷ tỷ, nếu tỷ muốn cắn thì cắn đi...
- Tỷ tỷ, tỷ quên rồi à, đệ là thú, có thể tự hồi phục vết thương.
- Ồ ồ.
Lâu Tử Nguyệt hơi ngây ngẩn, bỗng nhiên cau mày:

Tử Tịch xấu hổ rồi.

Kiêu Dạ nói.
Kiêu Dạ vừa dứt lời, mặt Tử Tịch lại càng đỏ, cực kì giống quả táo đỏ chín mọng. Thật là muốn cắn một cái...

Chủ nhân, bổn tọa là kiếm linh, kiếm linh không hiểu.

Ngươi thử tưởng tượng xem, Kiêu Dạ nói mấy lời này một cách nghiêm túc được không? Nghĩ tới, nàng đã muốn thổ huyết luôn rồi.

Chủ nhân, bổn toạ nghĩ ngươi nên chú ý đến Hỏa Diệm Sơn trước mặt đi.

Bỗng nhiên hô hấp như ngừng lại, thình lình ngồi dậy.
Thấy Kiêu Dạ hô hấp không ổn định, Lâu Tử Nguyệt hỏi:
Ngươi làm sao thế?


Kết giới này không phải vì ngươi mà hình thành, là vì đệ ấy. Lâu Tử Nguyệt, ngươi dừng lại đi.

Đúng là đồ kiếm linh xấu xa!
Lâu Tử Nguyệt không hề lơ là cảnh giác, nàng đã thấy sự rục rịch rung động trên ngọn núi lửa kia từ nãy rồi, nhưng trong gian khổ vẫn tìm được niềm vui mới chính là việc vui nhất trong đời người.
Dung nham phun trào từ miệng núi lửa, bầu trời toàn một màu đỏ, ngọn lửa cứ hết lượt này đến lượt khác công kích, phun về phía chỗ hai người họ.
- Tỷ tỷ, đệ cũng muốn trở nên mạnh mẽ như tỷ!
Dung nham trên núi lửa đang sục sôi muốn phun trào, nó như đang ẩn nấp, chờ thời cơ để đột kích, giết chết ai đó.
Tử Nguyệt mặc dù đang tập trung cao độ, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của Tử Tịch liền cười, xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói:
Kiều Dạ lãnh đạm nói. Nhưng chỉ có hắn mới biết vừa nãy hắn kin6h ngạc đến mức nào. Hắn thậm chí còn vui mừng hơn cả lần đầu nàng kết ấn thành công, bởi vì lần này nàng luyện huyền lực, là một loại lực vô địch t5hiên hạ, không gì có thể đấu lại được.
Nàng vuốt ve kiếm Tinh Khuyết đang kêu leng keng, thu lại ánh nhìn, quả đúng là huyền lực mạnh hơn rất nhiều so với chân khí.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tử Tịch tràn ngập sự kiên nghị:
Hít phải khí nóng vào trong phổi, Lâu Tử Nguyệt cảm giác như dạ dày cũng nóng bỏng theo, máu trong người lập tức sôi trào, làm sao mới có thể sống sót được đây?
Lúc nãy, khi cười đùa với Tử Tịch, nàng đã nghĩ có phải chính thời khắc mà nàng đặt chân vào Địa cung thì nàng đã bước vào lãnh địa kết giới rồi không?
Tiểu kết giới được bao bọc bởi đại kết giới, tầng tầng đều được bao bọc, nàng không thể biết được bước tiếp theo là ở đâu, ở nơi này cơ quan thông đạo trùng trùng, chỉ khi tìm được bản đồ thì mới có cơ hội sống sót. Nếu không, chỉ cần hai ngày sau, tất cả sẽ sụp đổ, đừng nói là cứu bách tính một thành, đến ngay cả bản thân nàng cũng sẽ bị chôn vùi trong đống đổ nát này.
Sao trăng làm nền, Kiêu Dạ lười biếng ngồi trên vị trí ngai vàng, lộ ra nụ cười yếu ớt.
Gương mặt ửng đỏ của Lâu Tử Nguyệt như đang rỉ máu, nhưng cũng phải nói rõ ràng với thiếu niên tốt bụng nhà nàng:
- Sau này không cho phép đệ nói mấy lời này với người khác, còn nữa, cũng không cần phải nói, nói...

Chủ nhân, đã là tiếng lòng thì đừng có nói to như vậy, nó nghe thấy đó.

Kiêu Dạ
tốt bụng
nhắc nhở.

...

Đang lúc Lâu Tử Nguyệt dừng tay, đằng sau bất ngờ phun tới mấy ngọn rồng lửa, hóa ra là nham thạch từ vách đá bỗng nhiên phun ra, tạo thành các cột lửa, giống như một thân hình cường tráng đang chuyển động hết sức khéo léo, linh hoạt, tấn công về phía Lâu Tử Nguyệt.
Không kịp né tránh, Lâu Tử Nguyệt thất kinh, nhanh chóng cầm lấy kiếm Tinh Khuyết vạch ra từng tia từng tia kiếm quang, nhưng lớp bảo vệ này liệu có phải đối thủ của dung nham?
Tử Tịch đứng cùng chỗ nhưng quay lưng lại với nàng.
Kỳ Lân? Lâu Tử Nguyệt thật sự kinh ngạc.

Thế giới này thật sự có Kỳ Lân ư?


Bổn tọa có nghe nói đến, nhưng...chưa nhìn thấy bao giờ.

Hắn bảo nàng dừng lại là vì dù cho Lâu Tử Nguyệt có dùng sức đến thế nào thì Hỏa Diêm Sơn vẫn cứ cháy bùng bùng.
Lâu Tử Nguyệt cũng hơi kinh sợ, một là do nghe đến Kỳ Lân, hai là Hỏa Diệm Sơn hình thành là do Tử Tịch. Nàng hoài nghi, ánh mắt bất định nhìn về phía Tử Tịch, đệ ấy, rốt cuộc có bí mật gì?

Kiêu Dạ, đệ ấy có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?


Bổn tọa không ngu thế đâu.


...

Khóe miệng Lâu Tử Nguyệt giật giật, từ lúc nào mà Kiêu Dạ lại ngạo mạn như thế. Được rồi, từ trước đến nay hắn đều cuồng vọng như vậy.
Mới suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy đau đầu rồi.
Nóng quá, ngọn lửa như biến thành những con rắn có linh hồn, đột ngột xuất hiện từ bốn phương tám hướng, trông bọn chúng giống như loài vật có sinh mạng vậy, lè lưỡi tìm kiếm con mồi.
Tử Tịch rút cốt đao ra, giơ về phía ngọn lửa, mấy ngọn lửa nhìn thấy con dao, dường như sợ hãi liền lùi bước, dò xét một lượt, sau đó lại nhào lên phía trước, nhưng không đả thương được cốt đao.
- Không không.
Thiếu niên không ngừng lắc đầu, tựa như không thể nhận được lời xin lỗi từ nàng:
- Cái mạng này của Tử Tịch là của tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì cũng được...
- Tử Tịch giỏi lắm, phỏng hết cả tay lên rồi, để tỷ bôi thuốc cho đệ.
Dù sao thì Tử Tịch vẫn là một đứa trẻ, cậu liếm vết thương trên cánh tay. Nàng hơi kinh ngạc, nhưng lại không hề cảm thấy buồn nôn mà còn thấy rất đáng yêu. Nàng vừa cầm lọ thuốc đến, nhưng thật thần kì là vết thương trên cánh tay cậu đã không còn nữa, như thể là chưa từng bị thương vậy.
Tử Tịch ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào, cọ mặt vào tay áo nàng:
Ui cha! Phải nói thế nào đây?
Tử Tịch trợn tròn hai mắt, tò mò nhìn lại bản thân, Lâu Tử Nguyệt nhất thời nói năng lộn xộn, không biết phải nói thế nào. Cuối cùng quăng cho Kiêu Dạ:
- Ngươi dạy đệ ấy đi.
- Nhưng, nhưng vẫn đau mà, lần sau nhớ cẩn thận nhé, đừng để bị thương nữa.
Mặt Tử Tịch đỏ lên, nhỏ tiếng nói:
- Đệ biết rồi.
Cốt đao: đao làm từ xương động vật.
Huyễn khí cực phẩm Lưu Sương Nguyệt cũng hồn bay phách lạc, bại trận trước những ngọn lửa, tất cả đều bị thiêu rụi, thế mà cốt đao này vẫn nguyên vẹn, rốt cuộc nó được làm từ vật gì? Lâu Tử Nguyệt thật sự kinh sợ khi cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong cốt đao này. Đến ngay cả Kiêu Dạ ở không gian Tinh Khuyết quan sát cuộc đọ sức quyết tử này cũng lộ vẻ kinh sợ.

Trên đao có khí tức của Kỳ Lân.

- Tử Tịch, từ đâu mà đệ có đao này vậy?
Tử Tịch không hề quay người lại, tập trung đối phó với ngọt lửa phía trước. Cậu luôn cảm thấy bản thân nhất định sẽ có cách, nhưng lại không biết sẽ phải làm gì:
- Từ ký ức của đệ, nó là của đệ.
- Aaaaa!
Mặt Lâu Tử Nguyệt đỏ ửng, ngại chết mất, nàng xoay người che mặt, mặc niệm tội lỗi tội lỗi, hít một hơi sâu, xong quay ra nói với Tử Tịch:
- Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ không nên suy nghĩ lung tung, tỷ tỷ xin lỗi đệ.

Lâu Tử Nguyệt, ngươi đúng là cầm thú, ngay cả một đứa bé cũng không tha.

Kiêu Dạ châm chọc.
- Kiêu Dạ, ngươi im đi.
Trước mặt là nham thạch trên núi cao đang cuồn cuộn lao tới, sau lưng là ngọn lửa rồng từ vách núi đang sôi trào lên, một nam một nữ, cả người đều mặc y phục màu tím, liều mạng chống chọi, không hề bỏ cuộc, bởi vì đằng sau là chiến hữu của mình.

Hai người bị ngọn lửa nuốt trọn từ mắt cá chân đến bắp đùi, lan dần lên cả phía trên, lên đến cổ, cuối cùng là đầu...

Trong chớp mắt đã bị ngọn lửa bao vây, thời khắc ấy đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, trên dưới toàn thân đều bị ngọn lửa vây lấy, bị cháy đến mức phát ra cả tiếng đôm đốp...

- Kiêu Dạ, ngươi thấy chết mà không cứu! Nếu ta bị thiêu chết, dù có làm ma ta cũng không tha cho ngươi!

Lâu Tử Nguyệt hét lên vô cùng thảm thiết.

- Gàooooo!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.