Chương 12
-
Phía Đông Vườn Địa Đàng
- John Steinbeck
- 5621 chữ
- 2020-05-09 04:18:40
Số từ: 5608
Dịch giả: Đinh Văn Quý
Nguồn: NXB Văn Hóa Thông Tin
Năm đó mùa mưa không lớn, nên dòng sông Salinas không gây lụt lội như những năm khác. Rặng liễu trên bãi cát bồi bên bờ sông trổ lá xanh tốt và những dây dâu dại nứt những chồi mới nhọn hoắc trên mặt đất vào tháng ba, trời rất ấm áp.
Hai chú bé đang bò trong rặng liễu. Chúng mang theo trên vai trái ống đựng mũi tên. Đứa nào cũng bận bộ đồ màu xanh nhạt và dắt một cái lông đuôi gà tây trên trán quấn chặt bằng một chiếc băng vải.
Hai chú bé cúi rạp mình bò tới mộtcách thận trọng, dùng các đầu ngón chân ấn sâu xuống đất trườn tới như mọi da đỏ. Chúng chụm đầu quan sát một con thỏ chết vì một mũi tên bằng tre xuyên qua ngực.
- Xuyên đúng ngay tim.
Cal nói như không có cách nào khác hơn.
- Tôi có thể tin chắc rằng anh đã bắn trúng nó chứ không phải tôi. Mũi tên thật hay.
- Ừ, đúng vậy, - Aaron nói.
- Tôi sẽ cho bà và chú Lee biết tài bắn cung của anh.
- Tao không muốn nhận hết công trạng về phần mình. - Aaron nói, - còn mày thì sao. Tại sao chúng ta không nói rằng cả hai đều bắn và chúng ta không biết mũi tên của ai đã trúng đích.
- Nếu vậy thì đúng là mũi tên của tôi đã trúng đích.
- Không, không phải đâu.
- Anh nhìn kĩ chùm lông ở đuôi mũi tên xem. Anh thấy cái khía không. Đó là của tôi mà.
- Đâu có khác gì mấy mũi tên khác trong ống của tao? Tao không nhờ khía nào cả.
- Có lẽ anh không bắn trúng, nhưng tôi sẽ nói là công của anh.
Aaron tỏ vẻ biết ơn nói:
- Đừng, Cal. Tao không muốn vậy đâu. Chúng ta cứ nói là cả hai cùng bắn.
Cal nhặt con thỏ lên:
- Được rồi, nếu anh muốn.
- Chúng ta nên về thôi, - Aaron nói. - Bây giờ có lẽ ba đã về rồi.
Cal noi:
- Chúng ta làm thịt con thỏ này mời ba ăn với chúng ta rồi thức cả đêm cho vui.
- Trời lạnh lắm. Mày có nhớ hồi sáng mày lạnh run không?
- Đâu có gì là quá lạnh đối với tôi. - Cal nói. - Tôi chưa bao giờ thấy lạnh cả.
- Sáng nay mày run mà.
- Không, không phải đâu. Tôi nhại anh đó, anh vừa run vừa nghiến răng như một em bé còn bú sữa. Anh có cho rằng tôi nói láo không?
- Không, - Aaron nói. - Tao không muốn gây sự với mày.
- Anh sợ sao?
- Không, chỉ vì tao không muốn thôi.
Aaron chậm rãi bỏ đi, cặp mắt xanh của nó mở lớn. Nó có một chiếc miệng khá xinh. Tóc nó mềm và vàng óng. Ánh nắng rực rỡ trên đầu tóc nó.
Nó bối rối hết sức. Nó thường hay bị như vậy. Nó biết rằng em nó kì cục nhưng không hiểu tại sao. Đối với nó Cal thật khó hiểu.
Cal trông rất giống Adam. Tóc nó màu nâu sậm. Nó to con hơn anh, cằm vuông đầy vẻ cương quyết như của Adam. Mắt nó cũng màu nâu và trầm ngâm, đối lúc sáng ngời lên như màu đen.
Khi Cal thấy anh bỏ đi, nó khẽ mỉm cười gọi:
- Aaron, đợi tôi với!
Khi bắt kịp anh, nó choàng tay quanh vai anh, đưa con thỏ ra nói:
- Anh cầm con thỏ đi. Đừng giận tôi nhé!
- Mày lúc nào cũng ham gây sự. - Aaron nói.
- Không phải vậy đâu. Nếu anh muốn, chúng ta nên về bây giờ cũng được.
Aaron mỉm cười hài lòng. Hắn luôn luôn tỏ vẻ dễ chịu khi em mình hết gây gổ. Hai thằng bước khỏi rặng thông bước vào đường đất bằng phẳng.
Cal nói:
- Cả vùng đất này là của chúng ta.
- Của ba chứ. - Aaron cãi lại.
-Nhưng khi nào ba qua đời, ruộng đất sẽ thuộc về chúng ta.
Đấy là một ý kiến mới lạ đối với Aaron:
- Mày nói sao, khi nào thì ba chết?
- Mọi người đều phải chết. - Cal nói. - Cũng như ông Hamilton đã chết.
- Ồ, phải rồi, ông ấy đã chết. - Aaron không thể nối kết được hai sự kiện: ông Hamilton chết và ba nó còn sống.
- Họ bỏ ông ấy vào một cái hộp gỗ rồi đào một cái lỗ bỏ xuống. - Cal nói.
- Tao biết rồi mà. - Aaron định chuyển qua chuyện khác.
- Tôi biết một chuyện bí mật.
- Chuyện gì vậy?
- Sợ anh mét với ba.
- Không, nếu mày không muốn, tao sẽ không nói đâu.
- Anh biết má chúng ta hiện giờ ở đâu không?
- Bà ấy đã chết.
- Không, chưa chết đâu.
- Má chết thật mà.
- Má trốn đi. Tôi nghe có người nói như vậy.
- Họ nói láo. Ba nói rằng má hiện giờ đã ở trên Thiên Đường. - Aaron cãi.
Cal trầm ngâm nói:
- Trước sau gì tôi cũng sẽ đi tìm má, đem má trở về với anh em mình.
- Má đã lên Thiên Đường. - Aaron quả quyết nói. - Bộ ba tụi mình nói láo sao?
Hắn nhìn em như muốn năn nỉ nó đồng ý với mình. Cal vẫn không nói gì.
- Ai đã nói như vậy? - Aaron hỏi.
- Mấy người lạ. Họ nói chuyện với nhau tại sở bưu điện. Em tình cờ nghe lỏm được. Họ không ngờ em nghe lén.
- Tại sao mà trốn nhà bỏ đi? - Aaron hỏi.
- Làm sao tôi có thể biết được? Chắc tại má không thương chúng ta chứ gì?
Aaron tỏ vẻ hồ nghi nói:
- Không đúng vậy đâu. Mấy người đó nói láo. Tao hỏi chú Lee rồi. Mày biết chú ấy bảo sao không? Má em rất thương hai em và hiện giờ vẫn còn thương. Rồi chú Lee chỉ vào một ngôi sao bảo rằng có lẽ đó là mẹ chúng ta. Bà vẫn thương chúng ta mãi mãi, chúng như ánh sáng từ ngôi sao đó không bao giờ tắt. Bộ mày dám cho rằng chú Lee nói láo sao?
Qua cặp mắt đẫm lệ của mình, Aaron thấy cặp mắt em mình ráo hoảnh và cương quyết.
Cal quan sát anh, thấy đôi môi Aaron run run, nhưng hai lỗi mũi anh mấp máy. Aaron có thể khóc, nhưng đôi khi anh cố kìm hãm lại, những lúc đó Aaron rất nguy hiểm. Cal thương hại bèn nói:
- Tôi nói chơi đó Aaron, tôi nói chơi.
Aaron dịu xuống. Mặt hắn vừa đau khổ vừa bối rối:
- Tao không thích thứ nói đùa đó. - Hắn hỉ mũi rồi đưa tay áo lên chùi.
Cal đến gần anh choàng tay ôm Aaron nói:
- Từ nay tôi sẽ không nói đùa như vậy nữa.
Hai cậu bé lặng lẽ bước đi. Bóng ngày tàn dần. Cal nhìn những đám mấy đen bị ngọn gió tháng ba đùa vần vũ trên đỉnh núi.
- Trời sắp mưa lớn rồi. - Cal nói.
- Mày có nghe mấy người nào đó nói như vậy thật không?
Cal nói nhanh:
- Tôi tưởng mình nghe vậy chứ chưa chắc đúng. Nhìn mây kìa!
Aaron nhìn lên những đám mây đen kì dị. Từng cuộn mây khổng lồ chồng chất lê nhau mưa bắt đầu nhỏ hạt. Giữa đám mấy chớp lóe lên. Hai chú bé cắm đầu chạy nhanh về nhà.
Khi chúng đã chạy vào con đường đất theo vết bánh xe dẫn ngay vào ngõ nhà, mưa đã rơi đều trên người chúng. Mưa rơi từng màn từng lớp mịt mùng. Chúng đã ướt nhẹp, tóc tại, đầu cổ nước ướt sũng chảy ròng ròng xuống mắt. Chiếc lông gà tây trước trán cũng bị nước làm ngả nghiêng.
Cả hai đều đã ướt như chuột lột, có chạy thêm cũng chẳng ích gì nên chúng không thèm chạy nữa, nhìn nhau cười ha hả một cách vui thích.
Aaron ném tung con thỏ lên cao rồi chụp lấy chuyền cho Cal bắt chơi. Cal nghịch ngợm vắt con thỏ quanh cổ, đầu con vật nằm một bên hai chân sau và đuôi thòng bên kia cằm. Cả hai câu bé chùng đầu vào nhau cười ngặt ngoẽo trong khi mưa trút như thác, chảy ào ào lên những cây sồi gần nhà.
Hai cậu bé về gần nhà vừa đúng lúc thấy Lee trùm áo mưa bằng vải dầu màu vàng đang dẫn ngựa và một cỗ xe về phía chái để ngựa.
Cal nói: - Có ai đến nhà kìa!
Cả hai lại cắm đầu chạy để mau về nhà xem khách nào tới. Chạy vào tận thềm nhà chúng mới dừng lại rón rén đi vòng quanh nhà xem thử khách lạ nào tới, vì chúng sợ nếu xồng xộc đi vào sẽ thất lễ. Chúng vòng ra phía sau bếp, lén nghe tiếng nói chuyện trên phòng khách. Chúng nghe rõ tiếng cha mình và tiếng một người khách đàn ông, chen vào là một giọng the thé làm chúng nhói cả ruột gan, ớn lạnh tân xương sống. Đó là giọng của một người đàn bà. Hai chú bé này ít có dịp gặp các bà. Chúng nhón chân rón rén đi vào phòng riêng của chúng, đừng nhìn nhau ngơ ngác.
- Anh thử đoán xem giọng đàn bà đó là của ai? - Cal hỏi.
Niềm xúc cảm như một luồng ánh sáng lóe lên trong tâm hồn Aaron. Nó muốn nói thật lớn:
Có lẽ đó là mẹ chúng ta. Có lẽ bà đã trở về.
Nhưng chợt nhớ ra rằng bà đang ở trên Thiên Đường và không ai có thể từ đó trở về được. Nó nói:
- Tao không biết. Tao phải thay đồ khô đã.
Hai chú bé thay quần áo khô, giống hệt bộ đồ vừa bị ướt. Chúng gỡ chiếc lông gà tây ướt trên đầu xuống, đưa mấy ngón tay lên chải sơ lại tóc. Người lạnh run, chúng lắng tai nghe, có giọng nói của một đứa con nít, giọng con gái. Chúng bị xúc động đến nỗi không tin mình đã nghe đúng.
Chúng rón rén đi lần lên phía nhà trên, chúng sè sẹ bò tới gần cửa sổ phòng khách. Cal sè sẹ vặn nắm cửa, bé mở nhè nhẹ để khỏi gây tiếng động. Cửa chỉ he hé một chút thôi. Chợt Lee bước vào. Thấy vậy Lee nói.
- Ồ, chú bé về rồi hả?
Cal vội khép cửa lại. Lee nói nhanh:
- Đây là nhà của ba cậu mà. Cứ vào đi.
Aaron khan khan hỏi nhỏ:
- Ai ngoài đó vậy?
- Chỉ là khách qua đường. Trời mưa quá nên họ ghé vào trú mưa.
Lee chụp tay lên bàn tay Cal đang cầm nắm cửa, mở hẳn ra, nói lớn:
- Hai chú bé đã về rồi đây.
Adam gọi:
- Hai đứa vào đây. Vào đây ba bảo.
Hai chú bé cúi gầm mặt vừa chậm chạp bước tới vừa liếc mắt nhìn mấy người khách lạ. Khách lạ gồm một người đàn ông ăn vận theo lối tỉnh thành và một bà ăn vận thật kì dị. Dưới mắt hai chú bé, bà ấy hình như chỉ bận toàn bằng lụa đen có viền ren. Bên cạnh bà ta là một cô bé gái. Có bé đội một cái nón màu xanh có viền đen quanh trán. Cô ta bận áo bông, váy xòe. Hai chú bé không thấy rõ mặt cô ta vì chiếc nón che hết nửa mặt.
Cả hai chú bé gần như không dám thở.
Cha chúng giới thiệu với khách.
- Đây là hai thằng con tôi. Chúng là hai anh em song sinh. Thằng kia là Aaron, còn thằng này là Caleb. Này hai con, bắt tay chào mấy người khách của chúng ta đi nào.
Hai đứa bé cúi gằm mặt bước tới e dè chìa tay ra đằng trước. Ông khách bắt tay chúng trước rồi đến bà khách. Aaron bắt tay hai ông bà khách xong liền quay đi không bắt tay cô gái, nhưng má cô ta hỏi:
- Cậu không chào con gái tôi một tiếng sao?
Aaron sợ run, chìa tay về phía cô gái, mặt nhìn chỗ khác. Nhưng cô gái kia không bắt tay. Tay Aaron vẫn để khơi khơi trong không khí trước mặt nàng. Aaron rụt rè lén nhìn xem cô bé.
Cô bé cũng cúi gằm mặt xuống, lợi dụng vành mũ che mặt. Bàn tay phải nhỏ nhắn của cô ta đeo một chiếc nhẫn ở ngón giữa chìa ra nhưng không với tới tay Aaron.
Cậu bé liếc nhìn về phía thiếu phụ. Bà đang mỉm cười. Cả phòng lạnh ngắt. Aaron nghe tiếng cười khúc khích của Cal.
Aaron chồm tới cầm bàn tay cô bé lắc lên lắc xuống ba cái. Bàn tay cô bé mềm và nhẹ như những cánh hoa. Hắn có cảm giác êm ái hết sức. Hắn bỏ tay xuống thọc vào túi quần sau. Khi Aaron vừa vội vã thụt lùi, Cal bước tới bắt tay cô bé một cách đàng hoàng kèm một câu chào hỏi: Cô mạnh khỏe chứ? Aaron quên nói câu đó. Bây giờ hắn mới bắt chước Cal nói theo nên nghe lạt lẽo quá. Ba nó và mấy người khách cười lớn.
Adam nói với hai con:
- Đây là ông bà Bacon bị mắc mưa thình lình nên vào ghé thăm nhà chúng ta. Ông Bacon là hạt trưởng của hạt mình.
Ông Bacon nói với hai chú bé:
- Đây là Abra, con gái tôi. Tên nghe hơi kì cục phải không hai cậu?
Ông dùng giọng người lớn nói đùa với trẻ con. Rồi quay lại phía Adam ông nói với giọng văn vẻ.
- Tôi tưởng sẽ sinh con trai nên đặt sẵn một tên con trai nhưng rồi con bé ra đời, nên đặt tạm là Abra. Tôi không nói rằng không thích con gái, nhưng Abra là một an ủi lớn của chúng tôi. Nào, nhìn lên cái coi con.
Abra vẫn không nhúc nhích. Hai tay cô ta lồng vào nhau, đặt lên đùi. Aaron thấy em mình nhìn thẳng vào mặt cô bé không một chút e dè. Aaron khàn khàn giọng nói:
- Cháu thấy tên Abra đâu có dở.
- Ông ấy không có ý nói như vậy. - Bà Bacon giải thích. - Ông ấy chỉ muốn nói rằng tên đó nghe hơi lạ tai vì không mấy ai dùng.
Rồi bà nói thêm.
- Trời hết mưa rồi đó, các con ra ngoài chơi đi.
Giọng bà đầy uy quyền nên mấy đứa nhở ríu ríu vâng lời ngay. Aaron đi đầu, rồi đến Cal và sau cùng là Abra.
Cả ba đứa trẻ đứng bên nhau dưới cổng ngõ có mái che. Trận mưa lớn đã ngớt hột, tiếng sấm vọng lại từ xa nhưng mưa lâm râm nên còn kéo dài chưa biết đến bao giờ.
- Vậy mà bà khách bảo rằng mưa đã dứt rồi.
Aaron nói.
Abra khôn ngoan trả lời:
- Má tôi không nhìn thấy ngoài trời. Lúc nói bà không nhìn ra ngoài.
Cal hỏi: - Cô bao nhiêu tuổi rồi.
- Mười, sắp lên mười một rồi. - Abra đáp.
- Ồ, vậy hả? Chúng tôi đã mười một tuổi. Sắp lên mười hai. - Cal nói.
Abra kéo chiếc nón trùm đầu ra sau. Cô ta khá xinh, tóc đen mượt rẽ đôi. Vầng trán nhỏ nhắn tròn và hơi cao, hai hàng lông mày phẳng, một ngày kia chiếc mũi cũng sẽ thanh và cao. Cằm cứng cáp, hai mắt sáng long lanh đầy vẻ thông minh và dạn dĩ, nàng nhìn thẳng vào mặt hai chú bạn mới không một chút e thẹn như lúc còn ở trong nhà.
- Tôi không tin hai anh là anh em song sinh. - Nàng nhận xét. - Hai người không giống nhau như những anh em song sinh khác.
- Chuyện đó hoàn toàn thật. - Cal nói, - nhiều cặp sinh đôi đâu có giống nhau.
- Chú Lee có giảng cho chúng tôi nghe mà. - Aaron nói thêm. - Nếu người mẹ chỉ có một cái trứng thì hai đứa song sinh sẽ giống nhau, còn nếu người mẹ có đến hai cái trứng thì hai đứa song sinh sẽ khác nhau.
- Chúng tôi do hai quả trứng khác nhau. - Cal nói.
Abra mìm cười một cách thích thú trước huyền thoại của hai cậu bé thôn dã này. Nàng lặp lại:
- Trứng! Ồ, sao lại là trứng.
Nàng không chê lối nói ấy là nhầm nhưng giả thuyết của Lee không còn vững nữa và cuối cùng nàng làm cho giả thuyết đó sụp đổ luôn:
- Vậy thì quả trứng nào chiên, và quả trứng nào luộc đây?
Hai chú bé nhìn nhau ngao ngán.
Đây là lần đầu tiên chúng có dịp chạm trán với lối lý luận tàn nhẫn của đàn bà, tuy không thấy có lý chút nào nhưng đã làm chúng cứng họng.
- Lee là một người Trung Hoa, không nói sai đâu. - Cal cãi.
Abra điềm nhiên nói tiếp:
- Ồ, thế à? Sao anh không nói sớm. Nếu vậy thì có lẽ các anh là hai quả trứng của Tàu, họ đã đặt trong một cái ổ để ấp cho đến khi nở ra hai anh chứ gì?
Nàng dừng lại giây lát để cho lời châm biếm của mình đủ ngấm và nhìn xem phản ứng của đối phương thế nào. Nàng hoàn toàn tự chủ. Nàng luôn luôn tỏ ra là một người có bản lĩnh.
- Tôi sẽ biếu cô con thỏ. - Cal nói. - Đó là con thỏ duy nhất mà anh em tôi bắn được hôm nay.
Aaron hằn học nhìn Cal.
- Con thỏ đó là …
Cal cắt ngang:
-Đó là một chú thỏ khá lớn.
Abra tàn nhẫn bảo:
- Tôi nhận ra con thỏ bẩn thỉu đó của anh mà làm cái khỉ mốc gì?
Aaron nói:
- Tôi sẽ bỏ nó vào một cái hộp để khi về nhà cô có thể làm đám tang cho nó.
-Tôi đã từng dự những đám tang thực sự. Hôm qua tôi mới đi dự một đám.
- Cô thích con thỏ của chúng tôi không? - Aaron hỏi.
Abra nhìn mái tóc vàng ánh nắng và đôi mắt gần ứa lệ của Aaron, nàng thấy trong lòng thoáng xúc động. Nàng khẽ đặt tay lên cánh tay Aaron để ngầm xoa dịu:
- Tôi sẽ nhận nếu anh bỏ vào một cái hộp.
Abra thấy mình bắt đầu có cảm tình với hai anh em này. Nàng để ý đến bộ đồ bằng vải mỏng có vá chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng của họ. Nàng liên tưởng đến những chuyện thần tiên mà nàng đã được nghe và tưởng tượng mình là một bà tiên nhỏ có một chiếc đũa ở đầu nút có gắn một vì sao lấp lánh và khẽ kêu lên:
- Tội nghiệp hai anh quá! Chắc bà mẹ ghẻ của hai anh độc ác lắm và muốn để hai anh khổ sở cho đến chết phải không?
- Chúng tôi không có mẹ ghẻ. - Caleb nói.
- Anh em tôi chẳng có mẹ nào cả. - Aaron tiếp lời Caleb. - Mẹ chúng tôi đã chết rồi.
Những lời anh em kia vừa tiết lộ làm câu chuyện mà nàng đang thêu dệt không con đứng vững, nhưng nàng nghĩ ngay qua hướng khác. Chiếc đũa thần đã biến mất nhưng nàng đã tưởng tượng ngay ra một câu chuyện mới mẻ, bèn ngọt ngào nói:
- Những đứa con mồ côi mẹ tội nghiệp quá. Để tôi sẽ nhận làm mẹ hai cậu. Tôi sẽ săn sóc vỗ về và kể chuyện cho các cậu nghe.
- Tụi này lớn lắm rồi. - Caleb nói. - Tụi này lớn hơn cô mà, làm sao cô có thể làm mẹ tụi này được!
Trước thái độ chống đối kịch liệt của Caleb, Abra phải nhìn tránh đi chỗ khác. Nhưng nàng thấy Aaron có vẻ chịu câu chuyện của nàng và một lần nữa nàng thấy mình có cảm tình với anh này. Nàng vui vẻ hỏi:
- Má hai anh chôn ở đâu? Các anh vẫn đem hoa đi viếng mộ bà ấy chứ?
- Anh em tôi không biết. - Mặt Caleb sáng lên sau câu hỏi đó. - Để tôi sẽ hỏi ba xem mộ má tôi ở đâu để chúng tôi còn đến viếng.
- Tôi sẽ đi với hai anh, - Abra nói. - Tôi biết kết vòng hoa.
Thấy Aaron không có ý kiến gì, nàng hỏi:
- Anh có thích kết vòng hoa không?
- Thích chứ, - Aaron trả lời.
Nàng thân mật vỗ vai Aaron rồi vuốt má cậu ta nói:
-Chắc má anh sẽ thích hoa. Dù đang ở trên Thiên Đường họ cũng chú ý nhìn xuống. Ba tôi nói vậy.
- Để tôi đi tìm hộp bỏ con thỏ vào cho cô. - Aaron chạy vào trong nhà. Caleb nhìn anh đang chạy đi bèn mỉm cười.
- Anh đang cười gì vậy? - Abra hỏi.
- Ồ, không có gì. - Calel trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Abra.
Nàng cũng nhìn lại, nhưng Caleb vẫn không rời mắt khỏi nàng. Thoạt đầu hắn có vẻ hơi e thẹn bây giờ thì không còn như vậy nữa. Hắn biết Abra thích anh mình nhưng điều đó không có gì lạ đối với hắn. Gần như ai cũng thích Aaron vì mái tóc vàng ánh của anh và vẻ cởi mở ngoan ngoãn của anh rất dễ gây cảm tình của người khác.
Caleb không cần thắc mắc tại sao người ta lại thích Aaron hơn mình, nhưng hắn tự tạo những phương cách riêng để gây sự chú ý ở người khác. Hắn sắp đặt và chờ đợi cho đến khi đạt được mục đích một cách tự nhiên mà đối tượng của hắn không hề hay biết vì lẽ gì và tại sao. Caleb quên một điều, hoặc hắn không hề biết rằng hắn không thể chiếm được thứ cảm tình mà Aaron có.
Cal biết phải mất hết bao lâu Aaron mới có thể tìm được chiếc hộp. Hắn có thể hình dung được những gì xảy ra sau đó. Aaron sẽ đem rửa con thỏ cho sạch máu, việc đó cũng tốn hết một số thì giờ. Tìm cho ra một sợi dây cũng tốn một ít thì giờ nữa. Rồi buộc dây quanh hộp lại tốn thêm một ít thì giờ nữa. Trong khoảng thời gian đó, Cal đủ sức làm cho Abra nao núng.
Cuối cùng Abra phải nhìn chỗ khác nói:
- Anh nhìn kĩ người ta làm gì vậy?
Cal không trả lời. Hắn nhìn từ hai bàn chân nàng rồi dần dần nhìn lên bằng ánh mắt lạnh lùng như nàng là một chiếc ghế.
Hắn biết, với lối nhìn đó ngay cả một người lớn cũng không khỏi lúng túng. Abra không chịu đựng nổi nói:
- Anh tưởng anh khôn lắm sao?
Khi thấy Cal vẫn lặng lẽ nhìn mình một cách soi mói, nàng khó chịu nói:
- Không biết anh ấy làm gì mà lâu thế! Mưa đã tạnh hẳn rồi đó.
Sau cùng Cal nói:
- Chắc anh ấy đang mất thì giờ để tìm kiếm.
- Anh định nói là tìm con thỏ?
- Ồ không, con thỏ chết đâu có gì mà phải tìm. Nhưng có lẽ ảnh không thể bắt được con kia. Nó đã chạy mất rồi.
- Bắt cái gì? Con gì đã chạy mất?
- Anh không muốn tôi nói ra. Ảnh muốn gây một bất ngờ, ảnh đã bắt được nó từ hôm thứ sáu vừa qua, nhưng ảnh đã bị nó cắn.
- Anh đang nói gì vậy?
-Để rồi cô sẽ xem. Khi cô mở hộp. Tôi dám chắc anh sẽ bảo cô đừng mở.
Đó không phải là một ước đoán. Cal biết rõ anh mình.
Abra bắt đầu cảm thấy ghét cậu con trai này.
Cô muốn cãi nhưng thấy rằng có cãi cũng vô ích nên cô chỉ nói:
- Thôi tôi phải trở vào nhà đã.
- Khoan cô đừng hiểu lầm tôi. Cô không biết những chuyện xảy ra ở đây đâu. Cô chưa thấy lưng của anh tôi mà.
Cách xoay chiều câu chuyện của Cal khiến nàng vô cùng bối rối:
- Anh định nói gì vậy? Lưng cửa anh ấy bị thế nào?
- Đầy thẹo. - Cal trả lời. - Do chú chệt gây ra.
Nàng run người, lo lắng hỏi:
- Chú ấy đã làm gì? Chú ấy đánh Aaron phải không?
- Còn tệ hơn thế nữa? Cal nói.
- Sao các anh không méc với ba các anh.
- Tụi tôi không dám. Cô có biết nếu chúng tôi méc lại thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
- Không. Chuyện gì?
Hắn lắc đầu trả lời
Không
. Rồi làm ra vẻ suy nghĩ kĩ lắm mới nói tiếp:
- Với cô tôi cũng không dám nói.
Ngay lúc đó Lee từ chuồng ngựa dắt con ngựa của ông bà Bacon ra buộc vào chiếc xe bốn bánh cao trang hoàng khá đẹp mắt. Ông và bà Bacon từ trong nhà bước ra với ông Adam và cả ba đều nửa mặt nhìn lên trời.
Bà Bacon gọi lớn:
- Abra ơi! Mau về con.
Aaron từ sau nhà chạy vụt ra, mang theo một chiếc hộp bằng bì cứng có buộc dây cẩn thận. Hắn đưa chiếc hộp cho Abra và nói:
- Về nhà rồi hãy mở ra nhé.
Cal thấy rõ sự thay đổi trong nét mặt của Abra. Cô ta đưa tay đẩy chiếc hộp ra.
- Nhận đi con. Mau lên xe về, trễ quá rồi. - Cha cô ta vừa nói vừa ấn chiếc hộp vào tay Abra.
Lee, Adam và hai chú con trai nhìn theo con ngựa vỗ móng bắt đầu phi nước kiệu. Trước khúc quanh thứ nhất cánh tay Abra đưa cao lên quăng chiếc hộp ra phía sau lăn lông lốc trên mặt đường. Cal liếc nhìn anh, hai mắt Aaron đầy vẻ đau khổ. Khi Adam và Lee đã trở vào trong nhà, Aaron nói:
- Tao khoái cô bé đó. Tao có nhét một lá thư trong chiếc hộp để hỏi ý cô ta.
Cal choàng tay quanh vai Aaron siết chặt vào mình để an ủi.
Tại bàn ăn hai cậu bé chú ý ngay đến sự thay đổi của ba mình, thoạt đầu chúng thấy hơi ngạc nhiên nhưng sau đó chúng đâm bối rối khi nhận thấy lần đầu tiên ông Adam giận chúng, nghe chúng nói và đặt câu hỏi với chúng, sự thay đổi bất ngờ ở ông làm chúng đâm rụt rè.
Ông Adam hỏi:
- Ba nghe nói hôm nay các con đi săn phải không?
Hai cậu bé tỏ vẻ dè dặt khi đối đầu với một hoàn cảnh mới. Sau một lát ngập ngừng Aaron đáp:
- Thưa ba phải.
- Các con có săn được con gì không?
Lần này chúng ngập ngừng lâu hơn. Aaron mới trả lời:
- Thưa có, một con thỏ.
- Bằng cung và tên phải không? Đứa nào đã bắn trúng?
Aaron vội trả lời:
- Cả hai tụi con cùng bắn một lượt nên không biết ai đã bắn trúng.
- Các con không biết rõ mũi tên của ai sao? Hồi nhỏ ba và các anh em khác đều làm dấu trên mũi tên của mình.
Lần này Aaron im lặng và lúng túng không dám trả lời. Ngần ngừ một lát Cal nói:
- Đúng là mũi tên có khía riêng của con nhưng con đoán rằng Aaron đã bắn trúng con thỏ.
Adam chớp mắt hỏi:
- Riêng con thì nghĩ sao?
- Con nghĩ có lẽ là con đã bắn trúng nhưng không chắc lắm.
- Tốt, vậy cả hai đứa đều khá lắm.
Hai chú bé bây giờ mới thấy nhẹ nhõm. Hình như ba chúng hết thắc mắc về vụ đó rồi.
- Con thỏ đâu rồi? - Adam hỏi.
- Aaron đã tặng cho Abra rồi. - Cal đáp.
- Cô ấy đã ném xuống đường. - Aaron hỏi:
- Sao vậy?
- Con không biết. Con muốn cưới cô đó ba à.
- Vậy sao?
- Thưa ba thật vậy.
- Còn Cal có thích cưới cô bé đó không?
- Con sẽ nhường cho Aaron cưới cô ấy ba ạ. - Cal đáp.
Adam cười ha hả. Hai cậu con ngạc nhiên vì hồi nào tới giờ chưa thấy ba mình cười.
- Các con thấy cô bé đó xinh không? - Ông Adam hỏi.
- Vâng, con thấy cô ta xinh và dễ thương lắm. - Aaron trả lời.
- Ồ, vậy thì ba rất vui nếu cô ấy sẽ là dâu của ba.
Lee dọn dẹp bàn ăn và sau khi rửa chén đĩa rất nhanh dưới bếp đã trở lên bảo hai cậu bé:
- Thôi đi ngủ chứ.
Chúng lườm mắt tỏ vẻ phản đối. Ông Adam bảo:
- Ngồi xuống đây đi, cho chúng chơi thêm một lát, Aaron đòi cưới cô bé mới tới đây hôm nay làm vợ đó, chú nghe có được không?
- Chúng đồng ý với nhau rồi sao? - Lee hỏi.
- Tôi không tin là cô bé đã nhận lời. - Adam nói. - Nó thích thì nói vậy thôi.
Caleb chen vào:
- Con cũng thích cô ấy. À cô ấy bảo con hỏi ba xem phần mộ má tụi con ở đâu để tụi con mang hoa đến viếng.
Adam nhìn nó một cái thật nhanh tưởng nhưng thằng bé đã hiểu được bí mật về mẹ nó nhưng nhìn kĩ vẻ mặt thơ ngây của nó, ông chưa chắc lắm!
Aaron hỏi thêm:
- Tụi con đến đó được chứ ba? Abra hứa sẽ bày tụi con cách kết vòng hoa.
Adam ngần ngữ. Ông không quen nói láo nên không biết phải mở miệng bắt đầu như thế nào. Ông nói quanh.
- Ba nghĩ rằng chúng ta có thể đến đó, nhưng mộ má các con ở xa lắm, tận quê quán nơi bà ấy ra đời kia.
- Làm sao má có thể về tận đó sau khi đã chết rồi? - Caleb hỏi.
- Ba đặt hòm lên xe lửa gửi về tận quê nhà của má. Đúng vậy phải không Lee?
Lee gật đầu nói.
- Chúng tôi đều làm như vậy, người Trung Hoa chúng tôi sau khi qua đời hầu hết đều đưa xác về quê chôn.
- Tôi nghe rồi. - Aaron nói. - Chú có nói mà.
- Tôi có nói sao? - Lee hỏi.
- Chú có nói vậy rồi mà, - Caleb nói. Nó hơi thất vọng.
Adam vội lái qua vấn đề khác:
- Hồi chiều ông Bacon có khuyên ba nên dọn tới Salinas có lợi cho các con hơn. Ở đó có trường tốt và nhiều bạn đồng lứa với các con để có thể chơi đùa.
Ý kiến đó làm hai cậu bé sững sờ.
- Còn nông trại ở đây thì sao? - Caleb hỏi.
- Chúng ta sẽ cho mướn nếu chúng ta còn muốn trở về.
- Abra cũng ở Salinas, - Aaron nói. Đối với nó lý do đó cũng là quá đủ rồi. Nó đã quên vụ hộp đựng thỏ và lá thư bị ném lại. Nó chỉ nhớ một tà áo nhỏ, một chiếc mũ xinh xắn và những ngón tay thon mềm.
Ông Adam bảo:
- Bây giờ các con đi ngủ được rồi đó.
Chúng theo chân chú Lee rời khỏi phòng, Adam ngồi mỉm cười vu vơ nhìn ngọn đèn, dùng ngón tay trỏ gõ nhịp lên đầu gối chờ đến khi Lee trở lại.
Adam hỏi:
- Hình như chúng đã biết chuyện về mẹ chúng rồi phải không?
- Tôi cũng không rõ nữa, - Lee đáp.
- Vậy thì có lẽ chỉ vì câu nói tình cờ của cô bé hồi chiều.
Adam đứng dậy mệt mỏi mở ngăn kéo bàn, nhìn lên giá, mở nắp mấy chiếc hộp, hỏi:
- Bút và mực đâu rồi?
- Ông đâu có sắm bút mực, - Lee nói. - Từ nhiều năm nay ông đâu có viết một chữ nào! Tôi sẽ cho ông mượn tạm của tôi.
Lee về phòng riêng của mình lấy đem lại một lọ mực lăn thấp, một cây bút và tờ giấy đặt lên bàn hỏi:
- Ông định viết thư cho người em trai phải không?
- Anh đoán đúng.