Chương 102: Noel đến


An Phi ngồi trên xe buýt vội vàng đến trực ca đêm, trên xe buýt chật chội, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ, khóe miệng cô k8hẽ cười, có thể thấy tâm trạng cô rất tốt. Hôm nay cô nhận được hai món quà Giáng sinh, một món là của Âu Dương từ nơi xa gửi đến3, là một con gấu bông cao bằng người, ngây thơ ngốc nghếch, lúc nhận được quà cô rất vui vẻ. Đúng là Âu Dương rất hiểu cô, cô khô9ng thể chống cự được những thứ món đồ có lông.

Đương nhiên trừ cái này ra còn có một đống đồ ăn vặt, trong đó có một hộp 6chocolate Ferrero Roche đóng gói tuyệt đẹp hấp dẫn ánh mắt An Phi. Lúc còn đi học, đối với An Phi, chocolate này là một loại đồ x5a xỉ, bây giờ đã có thu nhập, mua được cũng không có gì lạ, nhưng cảm giác được bạn trai mua tặng thì vẫn khác, mỗi một viên chocolate đều ngọt ngào đáng yêu.

Món quà còn lại hơi kỳ lạ, lúc bên vận chuyển giao đến là một hộp to, bên trong có một đóa hoa hồng xanh đắt tiền, và một chiếc túi Gucci nữ màu đỏ. Bên trong là một tấm thiệp hồng chúc mừng Noel, trên đó viết một dòng chữ:
A Christmas greeting to my little angel.
Ký tên: Lòng Tôi Bay Lượn. Riêng cái túi cũng có giá hơn 20 nghìn tệ, món quà đắt đỏ này làm An Phi cảm thấy bất an.
Phòng y tá, Triệu Lam trực ca đêm thấy cô đi vào, cười vô cùng mờ ám:
Chị vừa thấy Chủ nhiệm Vương đến đấy nhé, lại đến hội chẩn à?
An Phi cười khổ nói:
Em đâu có mời hội chẩn, lễ lớn như vậy cũng không về nhà, cứ ngâm ở khoa Cấp cứu, đúng là có bệnh.


Em không biết sao người ta đến à, đừng có giả vờ với chị.
Triệu Lam không hài lòng nói. An Phi thở dài:
Bình thường lúc nào anh ta cũng nói em ngốc, trình độ làm việc không khả quan, ngày nào cũng soi mói tật xấu, có phải chị không thấy đâu, chẳng lẽ chị Lam nghĩ anh ta theo đuổi em à? Bọn em không cùng kênh đâu!

Triệu Lam khẽ chớp mắt, thầm nghĩ, em cứ mạnh miệng đi. Chị ấy đưa tay trái ra với An Phi, để lộ ra một chiếc vòng ngọc rồi hỏi:
Đẹp không?
Chiếc vòng tay này là vòng ngọc bích, chất ngọc ấm nhuận, màu trắng ngà càng làm cổ tay Triệu Lam đẹp và trắng nõn hơn. An Phi nhìn ý cười trên mắt chị ấy:
Vòng tay đẹp, người còn đẹp hơn.

Anh rể em tặng đó, con gái phải đối xử với mình tốt một chút.'' Chồng Triệu Lam là Phó Tổng giám đốc công ty, bình thường chị ấy cũng thỉnh thoảng đổi trang sức khiến nhóm chị em hâm mộ không ngừng, ai cũng nói chị ấy lấy được một người chồng tốt.
(2) Amylase máu: Xét nghiệm amylase dùng để đo lượng enzyme amylase trong mẫu máu lấy từ tĩnh mạch hoặc trong mẫu nước tiểu. Để phát hiện viêm tụy và các bệnh về tụy.
Lý Mộc Tử nhận lấy, xem xong, cô ấy nhíu mày, tự suy xét nói:
Xét nghiệm khí máu (3), chụp CT, cần đo huyết áp thường xuyên, bệnh nhân này có thể chất đặc biệt, một khi đã bị viêm tuyến tụy sẽ dễ dẫn đến hoại tử cấp tính, phát triển nhanh chóng, thay đổi cực nhanh, đừng làm lỡ cơ hội điều trị tốt nhất.

(3) Xét nghiệm khí máu: là một xét nghiệm máu được thực hiện sử dụng máu từ một động mạch bằng cách đâm vào động mạch đó bằng kim tiêm và lấy ra một lượng máu nhỏ. Người ta thường chích lấy máu động mạch quay ở vùng cổ tay, nhưng đôi khi lấy máu động mạch đùi ở vùng háng hay các động mạch khác.

A, có phải tôi bị bệnh không trị được không, máu màu trắng này, bệnh máu trắng sao?
Trình Đại Thành sắp khóc rồi.

Bệnh máu trắng thì máu màu trắng à?
An Phi dở khóc dở cười nhìn anh ta giải thích:
Đây là bệnh mỡ máu, chứng tỏ trong máu anh có chứa hàm lượng mỡ cao, không tiêu hóa được, có phải tối hôm qua anh ăn nhiều không?


Bác sĩ, sao cô biết? Trưa hôm qua trong quán bận quá nên chưa kịp ăn cơm, tối thì ăn no quá, đến sáng nay vẫy còn ợ no nữa, sáng trưa hôm nay tôi đều không dám ăn nhiều nữa, cứ cảm thấy chướng bụng khó tiêu, uống thuốc tiêu hóa trên ti vi quảng cáo cũng không đỡ, đến xế chiều bắt đầu đau, càng lúc càng đau, đến bệnh viện truyền dịch cũng không thuyên giảm.


Xem cái gì mà nghiêm túc vậy?
Đột nhiên có người từ sau lưng đi ra, tay An Phi run lên, điện thoại suýt rơi xuống đất, cô quay đầu lại, lại là Vương Dịch Tường.
Hôm nay anh cũng trực à?
An Phi tò mò hỏi, anh thường trực cùng ngày với cô, nên từ từ cô cũng quen rồi.

Hôm nay tôi trực phòng khám, không trực ca đêm, đi ngang qua phòng cấp cứu, tôi định ngó qua một chút rồi về, dù sao về cũng cô đơn một mình thôi.
Anh tự nhiên nói, ngồi xuống ghế tựa ở văn phòng, hoàn toàn không quan tâm chủ nhân An Phi có hoan nghênh mình hay không.
An Phi nhìn ông thần này, bất lực nhún vai, nếu anh muốn ngồi đây thì cứ ngồi, cô không có thời gian ngồi cùng, trước tiên phải đi một vòng phòng bệnh xem có bệnh nhân đặc biệt nào không.
Mùa đông, ở trung tâm thành phố L, 70% sử dụng hệ thống sưởi ấm, còn nông thôn cơ bản đều lấy than tổ ong sưởi ấm, nên năm nào cũng có bệnh nhân nằm viện điều trị ngộ độc cacbon monoxit cấp tính, hơn 10% bệnh nhân bị nặng sẽ để lại di chứng ở não về sau.
Trong tám người nằm viện, sáu người bị ngộ độc cacbon monoxit. An Phi bắt đầu lật bệnh án trên máy tính, xem kết quả kiểm tra ban ngày. Hệ thống gọi y tá đầu giường trong phòng y tá vang lên, hệ thống này vừa được lắp đặt chưa đến một tháng, chủ yếu là để bệnh nhân gọi y tá tiện hơn, bọn họ chỉ cần ấn chuông máy gọi y tá cạnh giường thì tiếng chuông sẽ vang lên, y tá cần phải tự ấn lại, tiếng chuông mới ngừng.
Triệu Lam ngẩng đầu nhìn bảng đăng ký, dựa vào sau lưng ghế một chút, sắc mặt lạnh lùng:
Tại sao lại là giường tám, đã nhấn gọi hơn mười lần rồi, lẽ nào những người xung quanh anh ta đều chuyển hết bệnh cho anh ta.

Giường tám là bệnh nhân ở lại theo dõi, An Phi lấy bệnh án ra lật xem:
Trình Đại Thành, nam 41 tuổi, đến bệnh viện sau khi đau bụng 3 tiếng.


Lại là một ca đau bụng, cứ ấn gọi mãi, chẳng lẽ là đau bụng cấp, ca ngày lại nói không có bệnh nhân đặc biệt, lẽ nào bỏ quên anh ta rồi?
An Phi không để ý Triệu Lam đang tức giận, cô đứng dậy cười nói với chị ấy:
Chị Lam, em đi xem thử một chút.
Chương 103 :
NỖI BUỒN CỦA ANH MẬP
Nghe xong, trong đầu An Phi đột nhiên xuất hiện chiếc túi Gucci kia, so với cái túi thì cái vòng này cũng không đắt lắm, nhưng cái người
tốt
với cô, cô còn không biết mặt mũi thế nào, chứ đừng nói là có ưng hay không.
Có năm bệnh nhân khoa Nội cần giám sát trên bảng đăng ký của y tá, tám bệnh nhân nằm viện. Thay đổi theo mùa, bệnh nhân giám sát cấp cứu chủ yếu từ bệnh nhân đau bụng tiêu chảy thành bệnh nhân bị nhiễm trùng đường hô hấp, còn bệnh nhân nằm viện thường là ngộ độc thuốc trừ sâu thành ngộ độc Cacbon Monoxit(1) cấp tính.
(1) Ngộ độc Cacbon Monoxit: Ngộ độc cacbon monoxit thường xảy ra khi hít thở quá nhiều cacbon monoxit (CO). Các triệu chứng thường được mô tả là như bị
cúm
và thường bao gồm nhức đầu, chóng mặt, yếu, nôn, đau ngực và nhầm lẫn. Nặng hơn có thể dẫn đến mất ý thức, rối loạn nhịp tim, động kinh hoặc tử vong.
Anh mập thấy An Phi đi vào, mệt mỏi nói:
Bác sĩ, thuốc các cô không có tác dụng, tôi đã truyền dịch ba tiếng rồi, càng truyền càng đau, cô mau tìm cách giúp tôi đi, tôi sắp đau chết rồi.
Người chăm anh ta là một người phụ nữ thon thả, chị ta nhanh chóng nói theo:
Chồng tôi khỏe mạnh như vậy mà bị giày vò đến mức không ngừng chảy mồ hôi, đúng là không chịu nổi, cô mau nghĩ cách đi.

An Phi đưa tay đè bụng anh mập, vẫn chưa dùng sức, anh ta đã thét lên một tiếng kinh sợ, né qua một bên, nổi giận đùng đùng nói:
Đau, đừng đè bụng tôi.


Anh đến bệnh viện đã xét nghiệm máu chưa?
An Phi không thấy kết quả kiểm tra phụ trợ trên bệnh án nên hỏi.
An Phi ra khỏi phòng y tá rồi nhìn vào trong văn phòng làm việc, bên trong không có người, xem ra ai đó đã đi rồi, căn phòng trống rỗng sáng như ban ngày, sự cô đơn vắng vẻ đột nhiên xuất hiện, tâm trạng của cô cũng trống rỗng như căn phòng.
Cô hít một hơi thật sâu, đi dọc hành lang đến giường tám, chưa vào cửa đã nghe thấy một tiếng ui da, mở cửa đi vào, một người đàn ông mập mạp khoảng chừng trên 90kg nằm trên giường trằn trọc trở mình, cái giường sắt phía dưới phát ra tiếng két két, âm thanh chói tai khiến người nghe khó chịu, lòng An Phi cũng bất giác căng thẳng hơn.

Anh mập này nhìn quen quen.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trình Đại Thành, An Phi cảm thấy giống như từng quen biết, đột nhiên trước mắt xuất hiện hình ảnh một anh mập ăn như gió cuốn, cảnh tượng một đống xiên que và bình rượu trước mặt, hình như còn vang lên giọng của Lý Mộc Tử thở dài:
Chị chỉ nhìn thôi cũng thấy ngán rồi, cũng không sợ bị viêm tuyến tụy mà
. À, cô từng gặp người này bên hồ, lúc đó sức ăn của anh ta làm người bên cạnh có ấn tượng sâu sắc, nên đến cả người mắc chứng
Mất nhận thức khuôn mặt
như cô còn nhớ anh ta.

Chị có nhớ người đàn ông mập mạp ăn hơn năm mươi xiên que lần trước chúng ta tụ tập ở bên hồ gặp không? Chị nói anh ta sẽ bị viêm tuyến tụy cấp tính. Chị nói trúng anh ta rồi, lần này chắc là bị viêm tuyến tụy, cả triệu chứng viêm phúc mạc cũng xuất hiện, ở giường tám đấy, rút máu ra toàn máu mỡ.

Lý Mộc Tử suy nghĩ một lát mới hiểu ra nói:
À, người đó à, tình hình thế nào? Em cho anh ta chụp CT chưa?


Đã xét nghiệm Amylase máu (2) rồi, đang đợi kết quả đây.
An Phi đưa bệnh án trong tay cho cô ấy.
An Phi về văn phòng, gọi điện thoại cho Lý Mộc Tử phòng cấp cứu, sau ba phút rưỡi Lý Mộc Tử vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã hỏi ngay:
Sao thế, xảy ra chuyện gì?


Không có chuyện thì không được tìm chị à, còn lo lắng đến vậy nữa?
An Phi buồn cười nhìn cô nói.

Lúc nãy vừa nhận điện thoại của em là chị lo rồi, không phải chị nói gì em, em ở đây đúng là xui xẻo quá.
Lý Mộc Tử ngồi xuống ghế đối diện An Phi, nói tiếp:
Chuyện gì nói mau, một mình Tiêu Tiêu không thể trông hai bên được, chị không ở lâu được đâu.


Nặng vậy à?
An Phi chỉ thấy chứng viêm tuyến tụy trong sách vở, bây giờ nghe Lý Mộc Tử nói cô rất lo lắng.

Cái gì mà nặng vậy?
Vương Dịch Tường thay đồ bình thường, cầm lồng cơm giữ nhiệt, đứng trước cửa phòng làm việc, dáng người anh hơi gầy, mặc gì cũng ra dáng, hôm nay anh mặc áo len cashmere xám nhạt, bên ngoài mặc áo khoác thường, kèm theo quần dài cùng màu, hoàn toàn khác với phong cách áo blouse trắng thường mặc hằng ngày, nhưng chỉ cần liếc trong đám người cũng thấy anh nổi bật nhất.

À, đến đưa bữa tối tình yêu đấy.
Lý Mộc Tử mờ ám nói. Vương Dịch Tường giả vờ như không nghe thấy, đặt lồng giữ nhiệt cạnh cửa sổ, nhìn An Phi nói:
Cô lại gây chuyện gì nữa à?

Lòng Tôi Bay Lượn đã biến mất trên mạng ba, bốn tháng rồi, anh cũng chỉ là một người bạn trên mạng của cô mà thôi, không biết thân phận thật sự và địa chỉ của cô, làm sao có thể tặng cô món quà đắt đỏ như vậy? Lại không có cách nào trả quà lại - không có địa chỉ người gửi.
Trên đường kẹt xe, lúc An Phi đến nhận ca đã trễ hơn mười phút so với bình thường, Lộ Tiểu Mạn ca ngày đã không thể chờ thêm được nữa, vừa thấy An Phi đến nhận, cô ấy chỉ nói sơ một câu không có bệnh nhân đặc biệt rồi đi ngay. Ngày một tháng Năm năm nay, cô ấy vừa kết hôn, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn tân hôn, tan làm là muốn về thế giới hai người ngọt ngào mà thôi. An Phi thấy cô ấy đi xa, trong đầu hiện lên hình bóng Âu Dương, cũng không biết bây giờ anh đang làm gì?

Ting
, tin nhắn điện thoại chỉ có mấy chữ đơn giản:
Noel vui vẻ, yêu em, cục cưng.
Phong cách của Âu Dương trước sau như một, An Phi mỉm cười, trả lời lại:
Buổi tối có hẹn à? Có phải hẹn với người đẹp không?


Không có, lúc tôi đến đây đã đau không chịu nổi rồi, không đi nổi thì làm sao đi xét nghiệm được.
Trình Đại Thành thẳng thắn hùng hổ nói:
Vả lại các cô cũng đâu chỉ định tôi làm đâu.


Vậy bây giờ vẫn không thấy đỡ, mau đi kiểm tra xem sao.
An Phi vừa nói vừa viết chỉ định xét nghiệm, để vợ anh ta đi nộp tiền, hai vợ chồng này đúng là bổ sung cho nhau, chồng thì béo như vậy, vợ thì lại thon thả.
Vài phút sau, Triệu Lam qua lấy máu cho Trình Đại Thành, máu vừa được rút ra, ai cũng hơi sửng sốt, máu người bình thường đều màu đỏ thẫm, còn của Trình Đại Thành lại là màu trắng, giống như trong máu bị lẫn sữa vậy.

Tám chín phần mười là anh bị viêm tuyến tụy rồi, không thể khỏi trong ngày một ngày hai được, đợi có kết quả xét nghiệm, chẩn đoán rõ ràng, nếu phải nhập viện tôi sẽ báo với anh.
An Phi kéo vợ Trình Đại Thành ra ngoài, nói tiếp với chị ấy:
Viêm tuyến tụy cấp tính nặng hơn viêm ruột thừa nhiều, chị cũng thấy đó, lúc nãy anh ta không cho tôi sờ bụng, ấn một cái đã đau, đã xuất hiện triệu chứng viêm phúc mạc (1), nếu cứ tiếp tục phát triển thành viêm tuyến tụy nặng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù nhẹ như bệnh phù cũng cần phải nằm viện ít nhất hai tuần.

(1) Viêm phúc mạc: một màng như lụa trải bên trong thành bụng và phủ các cơ quan trong bụng - thường gây ra bởi sự nhiễm khuẩn hoặc nhiễm nấm. Viêm phúc mạc có thể là hậu quả của bất kỳ sự vỡ (hay thủng) hoặc có thể là biến chứng của tình trạng bệnh lý khác.
Mặt người phụ nữ trắng bệch, lo lắng xoa tay nói:
Chuyện lớn như vậy tôi không quyết định được, tôi gọi điện thoại cho anh trai anh ấy.


Dịch Tường, cậu không thể khen Phi Phi một chút à.
Lý Mộc Tử che miệng khẽ cười rộ lên, tuy người khác mang cột thu lôi, An Phi nhà anh lại mang theo cây dẫn điện, nhưng cũng đừng nói thẳng như vậy được không, chú ý cảm nhận của cô gái nhỏ người ta xíu được không, người ta vẫn chưa làm bạn gái cậu đâu, cậu theo đuổi con gái vậy à?
An Phi không tức giận đáp trả, cô xem hai người như không khí, vội vàng đi ra cửa phòng bệnh, sắp xếp cho Trình Đại Thành làm kiểm tra.
Hai người còn lại trong văn phòng nhìn nhau,
Cũng sắp nửa năm rồi, sao không có tiến triển gì?
Lý Mộc Tử hỏi Vương Dịch Tường.

Không vội, cô ấy cũng không chạy đi đâu được, sớm muộn gì cũng là của tôi thôi.
Người nào đó bình tĩnh nói.


Nhưng nhỡ cô ấy đi với bạn trai thì sao? Ví dụ như bỏ trốn chẳng hạn.


Vương Dịch Tường hơi sững người rồi nói:
Tôi chúc phúc cho cô ấy, quyền lựa chọn nằm trong tay cô ấy.


Lý Mộc Tử vuốt cằm:
Tôi thật sự hơi hâm mộ Phi Phi đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.