Chương 11: Sự thật tàn khốc


Nhưng người anh hùng này không hề có vẻ mặt kiêu ngạo hay vui vẻ, anh vẫn bình tĩnh, giống như kết quả phải như vậy. An Phi cứ cho rằng mình bị ảo giác, hình như cô vừa thấy sự thương hại hiện lên mặt anh. Vương Dịch Tường dọn dẹp dụng cụ phẫu thuật, anh đi ra ngoài thông báo kết quả phẫu thuật cho Chủ nhiệm Hứa và người nhà, rồi sắp xếp bệnh nhân chuyển tới phòng ICU.

Nhóm người vội vàng rời khỏi phòng cấp cứu, căn phòng mới nãy vẫn còn náo nhiệt bây giờ đã lạnh lại lẽo.

Chủ nhiệm Thôi đi về phòng Chủ nhiệm, phòng cấp cứu chỉ còn lại ba người Lý Mộc Tử, An Phi, Lữ Tiêu Tiêu. An Phi và Lý Mộc Tử nói lại tình hình của ông cụ bị đau bụng ngày hôm qua, kể lại cuối cùng bọn họ không chịu đi xét nghiệm, không biết hôm nay có tới không.

Lý Mộc Tử nghe xong cũng không đáp lại, không thèm để ý tới cô, làm An Phi hơi xấu hổ, Lữ Tiêu Tiêu bên cạnh lại nói về chuyên đi dạo phố tối qua, quần áo của cửa hàng nào đẹp, tiệm giày nào tốt nhất, An Phi không đi dạo cùng bọn họ, nên không nói cùng, càng xấu hổ hơn, cô đành lùi về cạnh cửa sổ xem điện thoại.

Lấy điện thoại ra, An Phi ngạc nhiên, Âu Dương gửi tin nhắn cho cô, trước là giải thích, vì gần đây không thể nói chuyện cùng An Phi, sau là bao tin vui, các giáo sư rất hài lòng về thành tích gần của anh ta, để anh ta phẫu thuật chính, rồi lại nói xin lỗi, giáo sư đã sắp xếp để anh ta được phẫu thuật nhiều hơn, còn bận rộn hơn cả lúc trước, vẫn không có thời gian nói chuyện với An Phi.

Âu Dương và giáo sư dẫn dắt thêm hai nghiên cứu sinh, Âu Dương có một cô đàn em, anh ta đã nói cô đàn em này rất thích xuất hiện trước mặt anh ta để tạo cảm giác tồn tại, bây giờ hai người lại chung đụng sớm chiều như vậy, anh có thể thay đổi hay không, An Phi không dám nghĩ tới.


Đàn em lại quấy rầy anh à?
An Phi gửi cho Âu Dương một tin nhắn.


Yên tâm đi, anh là của em, đừng nói tới đàn em, dù có là Hằng Nga giáng trần anh cũng không động lòng đâu.
Âu Dương thể hiện sự chung thủy với An Phi.

An Phi xì một tiếng cười, trả lời:
Thiên Bồng Nguyên Soái không động lòng Hằng Nga, ai tin chứ.



Anh mà là Thiên Bồng Nguyên Soái, thì em là chính là Hằng Nga.
Âu Dương giỏi nhất là mồm miệng, mỗi lần An Phi giận anh ta, anh ta đều có cách làm cô hả giận, trong lòng cô, anh chính là ánh mặt trời, là ánh mặt trời biểu tượng cho sự vui vẻ.

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, y tá dẫn ba người đi vào, An Phi vừa đưa mắt lên nhìn, thì ra là người quen, ông cụ đau bụng hôm qua đã trở lại.


Bác sĩ, mau khám cho tôi đi, lại đau rồi, ui da, đau chết tôi rồi.
Ông cụ vừa nằm xuống giường vừa bắt đầu rên.


Hôm nay có đem theo tiền không? Đi làm xét nghiệm trước đi, có truyền dịch nữa thì cũng không biết bệnh gì đâu.
Lý Mộc Tử cười khoan dung với ông.

Người đàn ông trung niên hơi xấu hổ thấy Lý Mộc Tử không có ý định bỏ qua, ông cũng bình tĩnh lại, nói:
Được rồi, tôi đi đóng tiền, cô kiểm tra cho cha tôi trước đi.


Nhìn kỹ ông cụ, An Phi phát hiện trạng thái của ông cụ còn tồi tệ hơn hôm qua, chính ông cụ cũng không thể tự đi được nữa, toàn bộ đều phải dựa vào bạn già và con trai đỡ đi.

Lữ Tiêu Tiêu chỉ định y tá lấy máu của ông cụ, An Phi cùng bọn họ đi chụp X-Quang.

Sau khi có kết quả, xem xét thấy ông cụ bị bệnh tắc ruột một phần, nói đúng hơn là có nơi không tắc, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không bị tắc, bị tắc một vài nơi, chủ yếu là rối loạn nhu động ruột do viêm nhiễm.

Nói đơn giản một ít khí thải và phân trong ruột không thể xác định được là bệnh tắc ruột, cân nhắc một chút, trong ruột vẫn còn có những thứ khác, được gọi là tắt ruột một phần.

Điều trị bệnh tắc ruột cũng không khó lắm, đầu tiên là phải kiêng cữ, không được ăn gì, sau thì truyền dịch, bổ sung chất lỏng, cuối cùng dùng kháng sinh dể tiêu viêm. Do chức năng ruột phục hồi chậm, nên việc truyền dịch cũng phải mất cả ngày mới có kết quả.

Nói cặn kẽ tình trạng bệnh cho người đàn ông nghe, Lý Mộc Tử đề nghị ông nên làm thủ tục nhập viện, dù sao ông cụ đã kéo dài mấy ngày rồi, đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, nhưng không thể để ông cụ điều trị ở phòng cấp cứu được.


Bác sĩ, tôi có thể không làm thủ tục nhập viện được không, ở phòng cấp cứu quan sát truyền dịch là được rồi, cô xem, cha mẹ tôi đã già rồi, tôi không thể chăm được.
Người đàn ông thành khẩn nói, so với thái độ lúc trước thì cứ như hai người.


Chúng tôi cũng khó khăn lắm, dù sao bệnh nhân này đã vượt khỏi phạm trù của phòng cấp cứu rồi.
Lý Mộc Tử chần chừ nói. Cô ấy thật sự không muốn giữ bệnh nhân ở lại phòng cấp cứu để giám sát, hơn một nửa lý do là vì gia đình này, không có bác sĩ nào nguyện ý giữ lại bệnh nhân mà người nhà không đồng ý hợp tác điều trị, chuyện này có nghĩa là phải tốn rất nhiều thời gian để giải thích cho người nhà bệnh nhân hiểu, ngoại trừ chữa bệnh ra, còn phải tốn sức nói nữa.

Người đàn ông mãi một lúc vẫn không nói gì, ông không thể làm thủ tục nhập viện được, mà muốn về nhà cũng không xong.


Chị Mộc Tử, chị cứ nhận đi, để ông ấy ký tên.
An Phi không đành lòng, lên tiếng xin xỏ.

Đợi y tá dẫn ba người bọn họ tới phòng bệnh khoa Cấp cứu, Lý Mộc Tử nói sâu xa với An Phi:
Tiểu An, cấp cứu không xử lý theo cảm tính được, thương người quá đôi khi cũng sẽ đáng trách, lương thiện cũng có thể đang đào hố cho mình.


An Phi không nghĩ vậy là đúng, cô cảm thấy Lý Mộc Tử đang chuyện bé xé to.

Mãi tới xế chiều, Vương Dịch Tường từ phòng bệnh trở về khoa Cấp cứu tiếp tục trực, An Phi luôn chú ý phòng bệnh khoa Nội Tâm, thấy anh trở về, cô vội vàng chạy từ phòng cấp cứu sang phòng anh, hỏi anh tình hình bệnh nhân vừa cứu, có phải ông cụ đã an toàn rồi không.

Thấy An Phi vui vẻ như vậy, Vương Dịch Tường cười lạnh, thờ ơ nói:
Bệnh nhân này không sống được, vấn đề ở chỗ thời gian chịu đưng mà thôi.



Hả?
An Phi cảm thấy mình vừa bị một thùng nước đá giội từ đầu xuống chân, cô chần chừ hói:
Đã sống không được, vậy tại sao anh còn phải làm phẫu thuật đặt bóng khí cho ông ấy?



Thứ nhất, có người trả tiền, một khoản tiền lớn như vậy, không phải ai cũng chịu bỏ ra để làm phẫu thuật, con trai ông cụ có thể đảm nhận sự mạo hiểm này, cho dù tiền có trôi theo sông, cả nhà ông ấy cũng sẽ không đau lòng, thứ hai, tôi cũng cần tỷ lệ thành công để tích lũy danh tiếng cho những cuộc phẫu thuật sau này nữa.
Vương Dịch Tường bình tĩnh nói.


Anh lấy bệnh nhân làm thí nghiệm à?
An Phi hơi khó tin.


Phẫu thuật thành công, ông ấy có thể sẽ sống được từ hai đến ba ngày. Tôi tích lũy danh tiếng phẫu thuật, bệnh nhân cũng sống sót sau ca phẫu thuật nhiều hơn, tất cả cũng vì bệnh nhân cả thôi, tôi không có ý đồ gì, nên không thẹn với lương tâm.
Vương Dịch Tường vẫy tay, vẫn bình tĩnh nói.

An Phi không thể hiểu được, cô nhìn anh như quái vật. Anh không giải thích gì nữa, hai tay ôm đầu dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói:
Sau này cô sẽ hiểu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.