Chương 120: CHÚC TẾT



Xem ra buổi tối có chuyện làm cô không thoải mái.
Vương Dịch Tường cười, tính tình An Phi trước giờ vẫn vậy, cái gì cũn8g biểu hiện hết trên mặt, không cần phải đoán tới đoán lui. Lúc trước quen Lâm Mộng Phạm, cô ta lúc nào cũng dịu dàng độ3ng lòng người, tao nhã lịch sự, anh không biết lúc nào cô ta vui, lúc nào cô ta không vui, dường như trước mặt anh, cô t9a luôn đeo cho mình chiếc mặt nạ thục nữ vậy.


Ừm, nhưng đáng tiếc chuyện này liên quan đến cá nhân riêng tư, tô6i không nói được.
Tuy Vương Dịch Tường không phải là người thích nhiều chuyện, An Phi cũng không muốn kể chuyện Ngô Mật5 cho anh nghe, thành phố L rất nhỏ, khó đảm bảo sau này sẽ không gặp lại nhau.
Đến dưới lầu khu dân cư, nhìn mặt đất thường ngày sạch sẽ giờ đã đầy xác pháo, An Phi thở dài nói:
Đúng là Bắc Kinh cấm đốt pháo cũng tốt, vừa phá hoại cảnh quan lại còn ồn áp, đốt pháo có gì hay?


Cô không biết đâu, có nhiều người Bắc Kinh thích tùy tiện đốt pháo, rất nhiều người lái xe đến Diên Khánh để đốt pháo đấy, dưới đất toàn xác pháo đỏ nhìn vui lắm, cô không biết thưởng thức gì cả.
Vương Dịch Tường dừng xe, cầm quà, cùng lên lầu với An Phi.

Tùy? Lát nữa tôi đến chúc tết bác trai bác gái nhé...

An Phi nghe tiếng bước chân ngoài cửa, sợ Dư Hạo Nhiên ca ngày cười nhạo cô còn nằm ỳ ra đấy, không đợi Vương Dịch Tường nói xong, cô vội vàng cúp điện thoại. Mồng một đầu năm, trong thời gian nghỉ phép không cần giao ca tổng, chỉ báo cáo sơ tình hình tối qua cho Dư Hạo Nhiên nhận ca ngày là An Phi đi được rồi, trước khi đi, cô gọi điện cho Lô Thanh hỏi thăm bệnh tình của Ngô Mật.
Cát Phù Dung nhìn thấy hai người cùng nhau về, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, vội vàng quay đầu nói:
Quốc Cường, có khách đến.

Trước phòng khách nhà họ An đặt một bể cá, Cát Phù Dung nuôi cá vàng bên trong, đủ màu đủ dạng, bên cạnh là hoa dâm bụt và hoa hải đường mà An Quốc Cường trồng, hai cây hoa này đang trong giai đoạn nở hoa, màu sắc rực rỡ. Trong phòng khách là bộ bàn trà gỗ lim ghế sô pha, trên tường treo một bức tranh thủy mặc lớn, đối diện là tủ gỗ lim và ti vi treo trên tường. Hai bên ti vi là một tấm vách ngăn nhỏ bày mấy món đồ cổ. Trên cửa sổ có một chậu lan quân tử, một chậu thủy tiên, vẫn chưa nở hoa. Còn một chậu đá tiểu cảnh khác, bên trong đặt một tiểu hòa thượng ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng đáng yêu.

Tôi có vé, cô không đi thì tôi mời cô gái khác đi với tôi đấy nhé!
Vương Dịch Tường khẽ cười nói.

Đó là quyền tự do của anh, tùy.
An Phi ngáp một cái, miễn cưỡng trả lời.
Giao ca xong về nhà, lần đầu tiên ngã tư đường yên tĩnh hơn bình thường, số xe qua lại trên đường còn không bằng một phần ba hằng ngày. Gió lạnh thổi tới, An Phi không chịu được rụt cổ lại. Cửa hàng lớn nhỏ ven đường đều đóng cửa, nhà nào cũng dán câu đối đỏ và chữ phúc, nhìn vô cùng vui vẻ. An Phi lững thững đi đến trạm xe buýt, nhìn thông báo, mùng một đến mùng ba có chuyến xe, nhưng xe ít hơn bình thường. Thời tiết lạnh như vậy, đứng đợi một lúc còn hơn là đi về, nghĩ vậy cô dừng bước, giậm chân, chuẩn bị đợi xe buýt đi về nhà.
Trạm xe buýt trống vắng chỉ có một mình cô đứng đợi xe, có vẻ vô cùng hiu quạnh, trong không khí có mùi khói thuốc nồng đậm của pháo hoa đã đốt, thỉnh thoảng lại có từng đợt tiếng pháo ở tiểu khu bên cạnh truyền đến.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mày:
Không thể đợi tôi chút à, tôi thăm phòng xong đến khoa Cấp cứu tìm cô mà không thấy nữa rồi.

An Phi ngạc nhiên nói:
Anh không nói là chở tôi đi cùng, tôi có biết đâu.


Tối nay có nhạc hội mừng năm mới, đi không?
Vương Dịch Tường không thích nơi náo nhiệt như vậy, anh chỉ muốn dẫn An Phi đi, cô từng nói trên mạng cô thích cảnh tượng sôi nổi của nghệ sĩ biểu diễn nhạc hội, muốn đi xem nhạc hội của Lưu Nhược Anh, cô nói gì anh cũng nhớ.

Không đi, tôi không thích đâu.
An Phi bĩu môi, không đồng ý nói. Nhạc hội mừng năm mới của thành phố L được chính phủ thành phố tổ chức mang tính chất liên hoan năm mới hơn, không dính dáng gì đến âm nhạc thịnh hành.

Cô gái này mạnh mẽ thật, tất cả đơn phẫu thuật đều tự mình ký, cô gái tốt như vậy sao lại không tìm được người thuộc về mình. Phẫu thuật thuận lợi, phục hồi rất tốt, đã bảo vệ được buồng trứng.
Giọng nói Lô Thanh mang vẻ thoải mái.
Cúp điện thoại, An Phi thở phào nhẹ nhõm, cũng may Ngô Mật còn có cơ hội để bắt đầu lại.

Mùng một mà cũng có người dậy trễ vậy sao?
An Phi nhíu mày thầm nghĩ, theo phong tục cả thành phố L sẽ đốt pháo trước bữa sáng đầu tiên, có rất nhiều người trời chưa sáng đã thức dậy nấu cơm, đốt pháo. Đương nhiên, đối với người lười như An Phi, năm nào cũng vùi đầu trong chăn ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới chịu dậy, bây giờ cũng chính là thời gian năm ngoái cô thức dậy ăn cơm. Năm nay vì phải trực nên cô ghét ngược lại những người lười biếng.
Cô đang thẫn thờ, tiếng xe ô tô cắt ngang suy nghĩ của cô, cô nhìn về phía trước, là xe của Vương Dịch Tường.

Sáng sớm tôi đã nói là đến nhà cô chúc tết, nên đương nhiên là phải đi cùng rồi!
Người nọ trong xe ngang ngược nói.

Đế nhà tôi chúc tết? Vì sao? Hình như chúng ta cũng đâu thân thiết đến mức độ đó đâu?
An Phi khó tin, hai người bọn họ thân quen đến vậy sao?

Đây là quà anh biếu ba mẹ tôi à, cũng đắt quá nhỉ?
An Phi bĩu môi.

Lần đầu đến nhà dù sao cũng phải mang theo quà chứ?
Vương Dịch Tường nhìn xe, mỉm cười, hai món quà này đương nhiên đã được tuyển chọn kỹ càng, chọn theo sở thích của người được biếu.

Tối hôm qua tôi đưa bác trai bác gái về, 30 Tết, trò chuyện trên trời dưới đất với bọn họ, hận là không gặp bác trai sớm hơn. Hôm nay mùng một, là phận con cháu, tôi phải đến nhà chúc tết mới đúng. Đừng lề mề nữa, mau lên xe, trời lạnh như vậy, vả lại tôi dừng xe lâu quá sẽ được nhận đơn phạt đó.

An Phi bất đắc dĩ lên xe, trên ghế sau xe là một túi lá trà, trà Long Tỉnh Tây Hồ tốt nhất, nhãn hiệu Ngự Long Tỉnh, khoảng một cân, giá hơn nghìn tệ. Bên cạnh còn có một hộp thủy tinh yến sào, giá cũng xấp xỉ.
Nhìn trang trí trong nhà, mùi thư hương đập thẳng vào mặt, An Quốc Cường dẫn Vương Dịch Tường vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha, trên bàn trà có bộ trà gỗ cánh gà, không khác cái lần trước thấy trong quán trà ở núi Lao, trưng bày một vài hòa thượng bên trên, có chống cằm, có che mắt, có ngồi thiền, có che miệng cười híp mắt. Xem ra ba An có một trái tim rất trẻ trung.

Vương Dịch Tường đặt món quà bên cạnh bể cá, sau khi ngồi xuống bèn khách sáo chúc tết hai người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.