Chương 123: HỘI CHÙA


An Phi chỉ ngón tay lên tầng cao nhất giới thiệu cho Âu Dương, Âu Dương thấy lầu này tầng nào cũng xây bằng đá, bốn phía giống như thành lũy,8 tầng hai toàn bộ đều bằng gỗ, kiến trúc cũng xấp xỉ giống với Bắc Kinh và Thiên An Môn, chắc cũng là lối kiến trúc của triều Minh, lầu này 3trừ bậc đá tầng một, phía trên còn có ba tầng, nhìn từ xa kiến trúc cao nhất trong thành cổ chính là nó, đứng bốn phía bên hồ đều có thể nhì9n thấy nơi này, còn đứng trên mái nhà, toàn bộ thành cổ đều đập vào mắt, đúng là một nơi đáng đến.

Anh ta hăng hái muốn đi lên xem, 6An Phi bị một quán bán hồ lô dưới lầu hấp dẫn, hồ lô to bằng một người hay nhỏ như ngón cái cũng có, bên trên vẽ các bức tranh đình đài lầu 5các, hoặc vẽ người, bức tranh non núi hoa cỏ, tất cả đều dễ thương sinh động như nhau, thú vị nhất chính là ông chủ có thể vẽ trực tiếp tại chỗ, phác họa người lại.
An Phi kéo Âu Dương xếp hàng nửa tiếng, lại đợi thêm nửa tiếng nữa để mua một cái hồ lô vẽ ảnh bán thân của hai người. Cầm hồ lô so sánh với người thật, An Phi vừa đi vừa cười, nói tóc Âu Dương vẽ như bị nhuộm đỏ, giống Sakuragi Hanamichi trong cao thủ bóng rổ. Âu Dương bất lực cười, cô thích những món đồ chơi như vậy.
Hai người đi dạo được một lúc, tìm một quán ăn chuẩn bị ăn cơm, An Phi muốn gọi hai chén súp Hồ cay, mỗi người một phần dưa đát(2), Âu Dương nói chưa từng thấy hai món này, ngay cả tên cũng chưa từng nghe, người phương Nam thích nấu canh nhất, bản thân anh ta cũng là một cao thủ, lúc học đại học, tay nghề này đã chinh phục được dạ dày của nhiều giáo viên và bạn học. Bây giờ bị An Phi kéo đi ăn thứ đồ sền sệt, bên trong là canh đen sì, sợ mất vệ sinh, anh ta nhíu mày, do dự không dám ăn.
Người bên cạnh nghe thấy cô la lên liền dừng bước, nhìn thấy cái tay cô đang cầm, lập tức hiểu được lý do, khẽ vẫy tay hô:
Cảnh sát, ở đây có trộm.

Vừa rồi anh ta nhìn thấy cách bọn họ khoảng 30 mét có một chiếc xe cảnh sát, có hai cảnh sát một cao một thấp đứng cạnh xe, có vẻ là cảnh sát đang phụ trách tuần tra trị an trong hội chùa. Cậu thiếu niên lấy trộm ví tiền của An Phi tuổi tác không lớn, dựa theo phong cách của anh ta, có thể tha được thì sẽ không so đo gì nữa, huống chi đã lấy lại được ví tiền, nhưng thấy An Phi không chịu buông cậu thiếu niên đi, nếu đã như vậy thì đành để cảnh sát xử lý.
Hai người tiếp tục đi dọc theo Minh Nhạc Lâu về phía Tây, có rất nhiều người vây vào sạp nặn tượng bằng bột, trên sạp cắm những thành phẩm nghệ nhân đã làm xong như Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Na Tra, mười hai nàng tiên, cả Quan Công nữa, màu sắc rực rỡ trông rất sống động, mấy đứa trẻ đi ngang nhìn thấy bèn không chịu đi nữa, cứ nhìn chằm chằm vào nghệ nhân đang nặn người, còn một vài đứa bé cầm tượng trong tay mà vẫn chưa chịu đi, không chớp mắt nhìn từng cục bột màu sắc rực rỡ trong tay nghệ nhân biến thành các nhân vật.
Lúc nhỏ An Phi cũng thích những tượng người này, cũng đứng ở sạp người ta nửa ngày trời, bây giờ đã qua độ tuổi đó, nhìn lại món đồ chơi này vẫn thấy thân thiết như cũ, cô đứng bên ngoài đám đông, nhón chân nhìn vào trong vài lần. Âu Dương thấy cô dừng lại bèn đưa tay nắm tay cô, đứng đợi cô, cũng không thúc giục.
Nhón chân nhìn vào trong mấy lần, An Phi cảm thấy đông quá nên chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy túi sau lưng nặng xuống, cô nhanh tay bắt lấy một bàn tay rồi quay đầu nhìn, thấy một cậu thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi mặc một bộ áo bông màu đen bình tĩnh nhìn cô, cái tay bị cô bắt được đang cầm ví tiền của cô.

Ví tiền của tôi sao lại trong tay cậu?
An Phi la lớn, âm thanh xung quanh ồn ào, cô lớn tiếng như vậy nhưng rất ít người nghe thấy, họ tò mò quay đầu lại xem.
(2) Dưa đát: Là một loại bánh, giòn
An Phi bỏ tiêu và giấm chua vào chén trước mặt anh ta, múc một muỗng đầy đút cho anh ta, mới vào miệng là vị cay của hạt tiêu, sau đó là chua, rồi mùi vị thơm ngát của rong biển cùng tinh bột mastic(3), trong súp có đậu phộng, tinh bột mì, càng nhai lại càng thơm, ăn kèm bánh nhân thịt và dưa đát trứng gà, đúng là mỹ thực, làm người ta muốn ngừng mà không được.
(3) Tinh bột Mastic: tạo độ dẻo cho đồ ăn
Lúc đầu An Phi sợ anh ta ăn không quen đồ ăn ở đây, thấy Âu Dương ăn ngon miệng như vậy, cô mới yên tâm. Hai người bàn chút nữa đến bên hồ ngắm cảnh, một là do nhớ lại lần trước suýt nữa thì chôn thân đáy hồ, hai là mặt hồ bị đóng băng thành sân trượt băng, vừa vui lại vừa náo nhiệt.
An Phi và anh ta có hai suy nghĩ khác nhau, chàng trai trộm đồ này còn đang vị thành niên, xem ra là một kẻ cắp chuyên nghiệp, không cho cậu ta ăn một bài học nhớ đời, cứ như vậy bỏ qua, sau này cậu ta sẽ tiếp tục trộm cắp, chẳng thà đưa vào đồn cảnh sát để cảnh sát dạy dỗ một phen. Ít ra, những người đi hội chùa sẽ không bị trộm nữa.

Cậu thiếu niên nghe Âu Dương hô to gọi cảnh sát thì mặt biến sắc, vứt ví tiền trong tay xuống đất, An Phi biết cậu ta hy vọng lúc cô cúi xuống nhặt ví tiền sẽ nhân cơ hội chạy trốn, đường xá trong thành cổ chi chít, người lại đông, cảnh sát sẽ không đuổi kịp cậu ta. Vậy nên cô không buông tay, vẫn nắm chặt tay cậu ta, ra hiệu bằng mắt với Âu Dương, bảo anh ta nhặt ví tiền lên.

Những người xung quanh bắt đầu vây quanh bọn họ, cảnh sát cũng chú ý đến bên này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.