Chương 129: KHÔNG CÓ LỜI GIẢI THÍCH


Âu Dương không nói gì, anh ta để cằm lên trán cô, thẫn thờ một lúc, đứng dậy đưa một chiếc hộp màu đỏ trên bàn đưa cho cô, An 8Phi không nhận, anh ta đành tự mình mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, phía là dưới mặt dây chuyền hình trái ti3m, ở giữa có một viên kim cương nhỏ, xung quanh gắn thêm vụn kim cương.


Quà lễ tình nhân tặng cho em, anh vốn muốn t9ối nay sẽ tạo bất ngờ cho em.
Âu Dương giúp cô lấy dây chuyền ra, muốn đeo lên cho An Phi, nhưng thấy cô chống cự nên đành c6ất dây chuyền lại vào hộp, nhét mạnh vào tay cô, thở dài nói:
Giữ lại làm kỷ niệm đi.



Anh đã nói sẽ đến hôn lễ để 5cướp em đi, bây giờ em nói chia tay anh lại không níu kéo, Âu Dương, anh đúng là một tên lừa gạt.
An Phi cắn môi, căm hận nói.
Cả buổi tối cô đều đợi Âu Dương gọi lại, đợi một lời giải thích, nhưng không có, chẳng có gì cả. Nhiều lần cô muốn gọi lại, nhưng chỉ nhận được thông báo không thể kết nối được, nếu anh ta đã không muốn giải thích, vậy thì cô có ép buộc anh ta cũng có ích lợi gì đâu, có lẽ hai người thật sự cần tỉnh táo lại, xem xét kỹ lại tình cảm này.
Cả đêm không ngủ, thấy trời dần sáng, An Phi nhớ ra hôm nay là ngày đi làm. Cô ở nhà tròn năm ngày, nghỉ đến mức biến mình thành quỷ, phải kéo thể xác và tinh thần mệt mỏi đi làm, cô cười khổ. Cô đột nhiên hiểu được tâm trạng khổ sở của Lữ Tiêu Tiêu, bây giờ cô không muốn đi làm, không muốn gặp ai, cũng không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, không hứng thú làm gì cả.
Khoa Cấp cứu là một cái hố một củ cải, mấy ngày tết cũng vậy, cô không đi, người của ca đêm cũng không đi được, mình đã vậy rồi thì không thể hại người khác được. An Phi miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt, đi ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, đầu óc choáng váng nặng nề đến khoa.
Cuối cùng Âu Dương cũng đi rồi, chuyến tàu buổi chiều, An Phi tiễn anh ta ra bến tàu, nhưng không đợi tàu đến, cô không thể chịu nổi cảnh ly biệt.
Lo lắng một ngày một đêm, chiều hôm sau, cô gọi điện cho Âu Dương, xem anh ta đã bình an đến nơi chưa. Gọi vài lần mới có người nhận, nhưng giọng nói nhận điện thoại không phải của Âu Dương, là tiếng phổ thông của người miền Nam, giọng nữ trẻ con:
Xin chào, xin hỏi cô là ai?


Cô là ai? Đây không phải là điện thoại của Âu Dương sao?
An Phi hơi buồn bực.
Âu Dương ngạc nhiên nhìn cô, chần chừ nói:
Phi Phi, em tha thứ cho anh sao?


Lời anh nói không đáng tin, em không tha thứ cho anh, nhưng nhận lời xin lỗi của anh, lần sau không được lừa em nữa, nếu không anh sẽ phải hối hận.


Anh không lừa em, cũng không dám lừa em, nhìn bộ dạng lúc em vừa vào, sắp hù chết anh rồi.
Âu Dương khoa trương vuốt ngực, An Phi phì cười, Âu Dương nắm chặt tay cô, đặt ở ngực, nhìn vào mắt An Phi, thâm tình nói:
Phi Phi, đợi anh.
An Phi hừ một tiếng, xoay đầu không để ý đến anh ta.

Anh ấy đang phẫu thuật, tôi là Trần Di. Cô là An Phi sao? Anh ấy phẫu thuật xong tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô.
Giọng trẻ con đáp lại.

Cô là đàn em của anh ấy? Không phải mẹ cô bị động mạch vành đang nhập viện cô nên xin phép về nghỉ sao?
An Phi nhớ Âu Dương từng nói đàn em của anh ta tên là Trần Di.

Vốn là xin nghỉ, nhưng sau khi chụp phim xong thấy không có vấn đề gì quá lớn, trong khoa lại bận không nghỉ được, nên sếp chúng tôi (một số nghiên cứu sinh gọi giáo viên hướng dẫn là sếp) không chịu thả người, nên tôi không về nữa.
Giọng nói trẻ con giải thích, cô ta nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng động lòng người, trong lòng An Phi càng nghe càng lạnh. Nói cách khác, Âu Dương trở về, cơ bản cũng không có ý nghĩa gì, hoặc là Trần Di đã bày ra một cái bẫy.
Lâm Tuyết Mai phụ trách kiểm tra phòng đã đến trước, quanh năm bà đều tập thể dục buổi sáng, đi bộ đến bệnh viện, dáng vẻ nhẹ nhàng, khỏe mạnh hơn thanh niên bình thường. An Phi mạnh mẽ chào bà:
Chủ nhiệm Lâm, chào buổi sáng!



Tiểu An bệnh à?
Lâm Tuyết Mai nhíu mày, thân thiết hỏi. Lúc mới đến khoa Cấp cứu, An Phi nghe thấy người khác nói sau lưng Lâm Tuyết Mai là bà thích kê thuốc đắt, biệt danh là
Lâm Nhất Đao
, nhưng sau mấy tháng tiếp xúc, cô cảm thấy người Chủ nhiệm này không giống như là người tính toán chi li như người khác nói, ít nhất về vấn đề đối xử với bác sĩ trẻ, bà rất tận tâm, cứ hỏi là sẽ trả lời, hai sinh viên bà dẫn dắt là Miêu Nghiên và Tiền Đạt trong thời gian này tiến bộ rất nhanh, gặp các bệnh ở phòng khám bệnh hay phòng theo dõi đều xử lý thuận buồm xuôi gió, không giống như một số chuyên gia khác dẫn theo sinh viên, ngoài chỉ định kiểm tra xét nghiệm thì không nói gì cả.

Mấy ngày trước, cô cảm lạnh không chịu được, cũng là Chủ nhiệm Lâm kiên trì đi tìm y tá trưởng mang máy sưởi ấm đến, là một cựu chuyên gia trong khoa, làm được đến thế không hề dễ dàng, trong lòng An Phi cảm động, cô nói:
Cháu không sao, có thể là tại tối qua ngủ không ngon, nên hơi chóng mặt, chắc nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi, cảm ơn cô, Chủ nhiệm Lâm, chúng ta đi thăm phòng đi.



Cháu vậy rồi còn đi thăm phòng gì nữa, vào phòng trực nghỉ ngơi đi, cô dẫn hai người bọn họ đi thăm phòng rồi về sửa lại lời dặn của bác sĩ, nếu có chuyện gì thì Miêu Nghiên sẽ gọi điện vào phòng trực cho cháu.
Miêu Nghiên đi theo bên cạnh gật đầu, cũng khuyên nhủ:
Phi Phi, chị nghe lời Chủ nhiệm Lâm nói đi, em ở đây trông được rồi.



Chủ nhiệm Lâm, lát nữa cô còn có phòng khám bệnh...



Cháu lo cho mình trước cho tốt đi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lại, đừng có uể oải, làm phòng cấp cứu là phải quyết định nhanh chóng.
Lâm Tuyết Mai ngắt lời An Phi, khoát tay với cô, ý bảo cứ vậy mà làm, sau đó dẫn Miêu Nghiên và Tiền Đạt đi thăm phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.