Chương 155: CẦU XIN


Biết cô ta thích náo nhiệt, chàng trai mua hai vé VIP trong nhạc hội của Châu Kiệt Luân, mời cô ta cuối tuần đi xem. Cuối tuần lại là ca trực của Lữ 8Tiêu Tiêu, sau khi Tiêu Lỗi đi, nếu cô ta thay ca với người cùng tổ thì phải trực liên tục 24 giờ, sợ chịu không thấu nên đành phải thay ca với An P3hi, cô ta cảm thấy An Phi đã từng trực phòng theo dõi nên cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Tiếng mở cửa vang lên, An Phi đã đến, cô vẫ9n chưa thoát khỏi những dòng suy nghĩ lúc nãy, khóe miệng mỉm cười, Lữ Tiêu Tiêu lấy làm lạ, xem ra tâm trạng An Phi khá vui vẻ.

Vậy à, vậy cậu đi đi, tớ thay cậu.
An Phi cười, an ủi cô ta.

Sao cậu trực cả hai ca đêm được?
Lữ Tiêu Tiêu áy náy nói.
An Phi vừa muốn nói chuyện, chuông điện thoại reo lên, cô tiện tay nhận máy, là cô Cao gọi đến, nói là có người đến phòng theo dõi tìm cô, xem ra còn rất vội nữa. An Phi cứ nghĩ rằng Chu Tiểu Xuyên có việc gấp, cô đứng dậy tạm biệt Lữ Tiêu Tiêu, Lữ Tiêu Tiêu cũng đứng lên nói:
Chúng ta nói chuyện xong rồi, tớ phải về ngay, nếu không lát nữa anh Quách không thấy tớ đâu lại nói tớ rảnh rỗi trốn việc.

Hai người vừa đi vừa nói, còn chưa đến phòng theo dõi, từ phía xa đã trông thấy Trương Phàm và Dương Quý Hoa đứng trước cửa phòng y tá, An Phi vội bước đến, vừa định chào hỏi bọn họ, cô hoảng sợ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu sưng húp như hai quả đào của Dương Quý Hoa. Trương Phàm đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng.

Chị Quý Hoa, chị sao vậy?
An Phi hỏi.

Còn không phải là chuyện của Nhất Hàm à, hôm nay chị ấy đến phòng giám sát hỏi thăm, sau đó quay lại thì nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc suốt thôi.
Trương Phàm thở dài nói.

Không có gì đâu, ca đêm ở phòng bệnh cũng ổn mà, đến khi nào tớ cũng có việc thì cậu lại trả lại cho tớ thôi. Hai người các cậu phát triển nhanh thật, tớ còn nhớ mới năm ngoái thôi cậu còn không muốn đi cùng với anh ta, sao bây giờ lại anh anh em em rồi hả?
An Phi không nói ra, thật ra cô thà mình vất vả một chút cũng không dám để Lữ Tiêu Tiêu thay ca. Cô đã từng trực phòng theo dõi, nhưng Lữ Tiêu Tiêu lại chưa từng trực phòng giám sát, nếu như trong thời gian trực có chuyện gì xảy ra, Lữ Tiêu Tiêu và cô đều không chịu trách nhiệm nổi.

Còn nói tớ à, cậu và anh Vương cũng vậy mà.
Lữ Tiêu Tiêu đỏ mặt xấu hổ, châm chọc trả lời lại.

Tớ trực phòng giám sát, cậu trực phòng theo dõi, bệnh nhân cần trông không giống nhau, cho dù Chủ nhiệm không biết thì cũng không phù hợp.
An Phi khó xử nói, không phải là cô không muốn giúp, nhưng trực ca là phải gánh vác trách nhiệm.

Cậu không đồng ý giúp thì vé của tớ không có giá trị gì rồi.
Lữ Tiêu Tiêu ủ rũ cúi đầu, nói hết mọi chuyện cho An Phi nghe.

Tiêu Tiêu,6 cậu vội vàng tìm tớ có chuyện gì à?
An Phi vừa nói vừa lấy cốc của mình, thả chút Long Tỉnh vào, pha một cốc trà đặc, cô cầm cái cốc trong tay, ng5ồi xuống đối diện với Lữ Tiêu Tiêu.

Cậu thích uống trà đặc vậy, gần nửa cốc toàn là trà thôi.
Lữ Tiêu Tiêu nhìn lá trà trong cốc, cảm thán nói.

Tớ nghe ba tớ nói đấy chứ, ông ấy và anh Quách không khác gì nhau, thích làm thầy người khác, cứ mỗi lần ở nhà rảnh rỗi ông lại giảng cho tớ với mẹ. Lúc trước, ông từng gặp bệnh nhân bị dị ứng mật ong, nặng hơn giường 10 nhiều, người nọ may mắn được cứu mạng, sau đó ông đã nghiên cứu về nọc ong, lần này tớ có dịp thì lấy ra dùng thôi.
An Quốc Cường là lão bác sĩ Trung y, có chút tiếng tăm ở đây, thanh danh có được là nhờ thực lực thật sự chứ không phải may mắn, An Phi thấy Lữ Tiêu Tiêu chưa nói vào trọng tâm, cô cũng không hỏi lại, đành chờ cô ta hỏi tiếp.

Phi Phi, cuối tuần này cậu rảnh không? Tớ muốn đổi ca trực với cậu.
Cuối cùng, Lữ Tiêu Tiêu cũng mở miệng.

Tớ học thói xấu của ba tớ, không đổi được.
An Phi cười hì hì lắc cái cốc trong tay, đợi lá trà chìm xuổng rồi uống một ngụm.

Lúc nãy cái nọc ong cậu nói ở phòng bệnh cậu thấy ở đâu vậy, cả tớ nghe cậu nói cũng mơ hồ này.


Tớ rảnh, nhưng mà không phải muốn thay ca phải có sự đồng ý của Chủ nhiệm à? Bây giờ Chủ nhiệm Thôi không có ở đây, nếu chúng ta tự quyết định thay ca, Chủ nhiệm mà biết được thì chúng ta chắc chắn sẽ bị phê bình.
Nghe Lữ Tiêu Tiêu muốn thay ca với mình, An Phi do dự, lúc trước Chủ nhiệm Thôi đã từng nhấn mạnh muốn thay ca thì phải báo trước với chị, rốt cuộc cô cũng hiểu lý do vì sao Lữ Tiêu Tiêu cứ ấp a ấp úng mãi.

Bây giờ Chủ nhiệm Thôi không có ở đây, vả lại cho dù lúc Chủ nhiệm Thôi có mặt cũng không đến thăm phòng đâu, nếu bị phát hiện, tớ sẽ tự chịu trách nhiệm, không làm liên lụy đến cậu đâu.
Lữ Tiêu Tiêu thấy An Phi do dự không quyết định, nghĩ là cô sợ bị Chủ nhiệm trách.
Dương Quý Hoa nắm tay An Phi, nước mắt rơi lã chã:
Tiểu An, chị xin em, có thời gian thì đi xem Nhất Hàm giúp chị với. Bây giờ miệng thằng bé cắm toàn ống dẫn, không ăn không uống được, bên cạnh lại không quen biết ai, muốn khóc cũng không dám khóc. Một ngày chị chỉ vào thăm được một lần, thằng bé sợ lắm. Nó quen em... Em có rảnh thì thăm nó giúp chị nhiều một chút nhé, chị cầu xin em.


An Phi biết quy tắc của phòng giám sát, có thể thông cảm với tâm trạng hiện tại của Dương Quý Hoa, thương cho tấm lòng người làm ba mẹ, cô đồng ý:
Chị yên tâm, trong giờ làm việc thì em không đi được, đợi lát nữa tan làm em sẽ đi thăm cậu bé.
Cô an ủi Dương Quý Hoa một lúc lâu, chị ấy mới đau buồn rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.