Chương 165
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1372 chữ
- 2022-02-04 05:40:18
Chuyện tốt? Bài thuốc đó vốn là của nhà các em đó, bây giờ thành thuốc bí truyền của người ta rồi, cống hiến cho khoa Dược, chia sẻ theo tỉ lệ doanh 8thu, với mức tiêu thụ trước mắt, một năm được chia mấy vạn cũng chỉ là chút lòng thành, sao so được với với thu nhập một năm của em chứ. Nhà mình làm3 mà bị người khác trộm, em còn bảo là chuyện tốt!
Triệu Lam bĩu môi, trừng mắt nhìn An Phi.
Trong tay ba em vẫn còn nhiều bài thuốc lắm, mà9 cũng đâu thấy ông ấy sản xuất lấy tiền đâu.
An Phi khẽ cười, xoay người vào phòng giám sát đi thăm phòng với Chủ nhiệm Điền, Triệu Lam đứng sau khẽ6 thở dài. Mặc dù không để ý chuyện tiền nong, nhưng trong lòng An Phi vẫn không thoải mải, dù là ai đi chăng nữa, trong việc này ai cũng đều không th5ấy thoải mái, giống như bị trộm vậy, còn giống như bị người mình tin tưởng đâm một nhát dao.
Bị người ta đạp cho một cước, bây giờ em không có khẩu vị ăn uống gì cả.
An Phi buồn bã ngồi ghế sau ôm gối, thuật lại lời của Triệu Lam với Vương Dịch Tường.
Chuyện này anh cũng có nghe nói, đúng là rất máu chó. Em là cấp dưới của chị ấy, em so đo thì cũng bị thiệt thôi. Huống chi bệnh viện Trung y và bệnh viện của chúng ta là hai đơn vị, bệnh viện bọn họ không có bệnh nhân tay chân miệng, làm sao ba em nghiên cứu ra bài thuốc đó được? Không có chứng cứ thì không có sức thuyết phục.
Vương Dịch Tường vừa lái xe vừa phân tích cho An Phi.
Anh hiểu em vậy.
Trên đời làm gì có nhiều anh hùng như vậy, làm việc không thẹn với lương tâm là tốt lắm rồi. Chủ nhiệm Thôi gánh vác khoa Cấp cứu trong lúc khó khăn, đi được đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Lúc anh phẫu thuật đặt bóng đối xung động mạch cho một cán bộ cấp cứu, em đã hỏi anh, ông ấy có thể chống đỡ được không, anh đã nói với em ông ấy chắc chắn phải chết, vẻ mặt của em giống như kiểu anh là ác ma vậy. Phải biết rằng anh có thể kéo dài mạng sống của ông thêm một, hai ngày đã là kỳ tích với ông ấy rồi.
Nhớ đến trở ngại lúc đầu của hai người, Vương Dịch Tường cười.
Tiền lương hai người bọn họ cao như vậy, đâu đến mức phải lấy tiền của người khác.
An Phi nhớ đến Chủ nhiệm Thôi mặc hàng hiệu cả người, tức giận nói.
Tiền nào cầm cũng phỏng tay, đương nhiên càng nhiều càng tốt, tiêu nhiều cũng gây nghiện. Đúng rồi, sao trước giờ anh không thấy em dùng túi anh tặng vậy. Đi ra ngoài chơi, túi của Tô Mi còn cao cấp hơn của em một hai bậc.
Nuôi tiểu tam? Anh cũng gan thật, cả năm dường như không được nghỉ, cả ngày phải trôi nổi trong bệnh viện, chăm sóc em cũng không có thời gian, thì lấy gì mà nuôi tiểu tam?
An Phi hừ lạnh, vốn không xem lời uy hiếp của Vương Dịch Tường ra cái gì.
Chị Mộc Tử gửi tin nhắn, nói bọn họ tuần sau sẽ về.
Không có, nghe nói lúc đầu Viện trưởng rất tức giận, phải xử lý nghiêm túc, nói bọn họ vô kỷ luật. Sau khi nhìn thấy ảnh chụp ở hiện trường gửi về, điều kiện của khu vực gặp nạn khó khăn ngoài tưởng tượng, Trần Long Vũ gầy rộc cả người, ngày đêm không ngừng tăng ca, Viện trưởng nhìn thấy mà đau lòng.
Nhớ lại lúc Viện trưởng vừa xem hình vừa thở dài, mình đứng cạnh thêm mắm dặm muối nói tốt cho Trần Long Vũ, Vương Dịch Tường mỉm cười, anh bạn này của anh có bản lĩnh gây chuyện, cũng có bản lĩnh giải quyết, đúng là nhân tài.
Lúc trước nếu anh một lòng một dạ đến khu vực gặp nạn, em có đi theo không?
Vương Dịch Tường đột nhiên hỏi, trong thâm tâm của anh, anh hâm mộ Trần Long Vũ.
Em biết so đo cũng vô dụng, nhưng vẫn khó chịu như ăn phải ruồi vậy.
An Phi thở dài, uể oải nhìn người xe qua lại ngoài đường.
Em kiểu như anh hùng trong lòng ngã xuống thần đàn, cảm thấy thất vọng, mà không phải hâm mộ, ghen tị, hận.
Vương Dịch Tường nhìn An Phi trong kính chiếu hậu, hiểu rõ nói.
Quá trình cứu viện cũng hòm hòm rồi, phải về thôi.
Bệnh viện nói sẽ xử lý bọn họ thế nào?
Lý Mộc Tử và Trần Long Vũ đã đi được nửa tháng rồi, sau đó tụ họp với đội cứu viện bệnh viện, triển khai công việc cứu viện ở Vấn Xuyên. Vì kỹ năng chuyên môn xuất sắc, đội chữa trị được chính phủ địa phương khen ngợi, nhất là Trần Long Vũ, biểu hiện xông xáo, được khen thưởng cá nhân. Lúc đi tùy tiện, lúc về mang theo danh dự, bệnh viện vẫn chần chừ không đưa ra thông báo xử lý bọn họ.
Xe đến cửa khu dân cư, chắn tự động từ từ nâng lên, đi vào trong khu dân cư, hoa hải đường, hoa lựu nở rộ ven đường, trắng như tuyết, đỏ như ráng mây, hoa tường vi rực rỡ bò đầy giàn hoa trên hòn non bộ, nhìn từ xa vô cùng đẹp. Dưới giàn hoa là xích đu, có mấy cô gái trẻ tuổi bế mấy đứa trẻ ra ngoài chơi đùa, dỗ dành.
Vương Dịch Tường đừng xe trước lầu, An Phi đi xuống, vừa xách túi định đi lại bị anh giữ lại, ôm vào lòng.
Em không nỡ, tiết kiệm chăm gia đình không được à?
An Phi trừng mắt, không quan tâm anh. Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Vương Dịch Tường thường xuyên tặng đồ này nọ cho cô, đa số là đồ ăn, cô nhận hết, còn những món cao cấp, cô đã bỏ vào thùng hết rồi, ngày nào cũng ở bệnh viện, một ngày chỉ có hai điểm đến là nhà và bệnh viện, thời gian còn lại phải viết luận văn với anh, làm sao mà cô có thời gian ra ngoài chơi được.
Phụ nữ thích ăn mặc mà, nhân lúc còn trẻ, chúng ta phải trang điểm mặc đẹp, đừng tiếc tiền, anh nuôi nổi em mà. Em muốn tiết kiệm cho anh, không chừng anh thừa tiền lại đi nuôi tiểu tam đó.
Vương Dịch Tường cưng chiều nhìn An Phi trong kính chiếu hậu, dáng vẻ của cô nhìn chỗ nào cũng đẹp, mặt mộc thì trẻ, trang điểm lại đẹp tinh xảo, lúc giận cũng đẹp, lười biếng thì lại dịu dàng đáng yêu.
Lần trước Chủ nhiệm Thôi nói chuyện tiền thưởng với cô thì ra là để an ủi cô, nhưng toàn bộ tiền thưởng của mấy tháng trước, không phải mình tự lấy tiền của mình à, còn tư lợi lấy bài thuốc của cô thu mấy trăm nghìn tệ mỗi năm, khôn quá.
An Phi rầu rĩ cả ngày không vui, đến giờ tan làm, Vương Dịch Tường thấy cô không vui, cứ tưởng trong khoa có bệnh nhân không xử lý được, anh hỏi lấy lòng:
Tâm trạng không tốt, có muốn anh mời em ra ngoài ăn cơm không? Cơm Trung hay cơm Tây tùy em chọn.
Đây là dưới nhà em, coi chừng bị ba mẹ em thấy đấy.'' An Phi vội vàng nhìn xung quanh.
Chúng ta gặp người lớn rồi mà, còn sợ bị phát hiện gì nữa?
Vương Dịch Tường không phải là Âu Dương, bọn họ là một đôi quang minh chính đại, anh không quan tâm cô giẫy giụa, vẫn ôm chặt cô trong lòng,
Trả lời câu hỏi vừa nãy của anh đã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.