Chương 193: BỎ HAY KHÔNG
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1468 chữ
- 2022-02-04 05:41:16
Đối với bệnh viện, chuyện này không thể giải quyết trong một ngày được, ngày nào cục Y tế, cục Cảnh sát cũng tìm đến cửa, hoạt động của k8hoa Cấp cứu có nhiều thay đổi, thanh danh cũng bị ảnh hưởng nhiều.
Nhưng hai bên không ai chịu lùi bước, một bên đau khổ, một bê3n kiên quyết.
Lầu hai, trong văn phòng hòa giải, Chủ nhiệm Thôi khép hờ hai mắt, ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên đ9iện thoại di động trong túi rung lên. Vì lúc trước phải họp nên chị luôn để điện thoại ở chế độ im lặng. Chủ nhiệm Thôi cầm lên xem, là 6An Phi.
Không phải nói là một gia đình ba người sao?
Lý Cương khoa Ngoại lồng ngực đến nhìn băng ca, rồi vội vàng hỏi.
Lúc chúng tôi đến chồng và mẹ chồng của cô ấy không còn dấu hiệu còn sống nữa, trước khi chết, mẹ chồng đã che chắn phía trước cô ấy, hy vọng cô ấy và đứa bé có cơ hội sống sót, nếu không với vết thương nặng trên người như vậy, chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi đến khi chúng tôi đến. Vì cứu cô ấy, chúng tôi đã về trước, phía sau vẫn còn một chiếc nữa.
Đứa bé đã ở tuần thứ 35 thai kỳ, tim thai đều đặn, vẫn còn sống, nhưng lượng nước ối đã giảm bớt.
Lô Thanh khoa Sản bắt đầu xem xét tình huống thai nhi. Cô ấy làm xong, lập tức đem vị trí và máy siêu âm nhượng lại cho Lý Kiện Bằng, để bọn họ siêu âm bụng, ngực và tim. Trước mắt, mạng sống của bệnh nhân không ổn định, không có cơ hội đi chụp CT.
Nếu vậy, tôi sẽ thông báo cho khoa Ngoại, khoa Sản và nhân viên gây tê qua phòng cấp cứu, bên chị phụ trách thiết bị phối hợp, cố gắng bảo đảm an toàn cho bệnh nhân.'' Hiện tại bệnh viện đang có tiêu cực, cần một tin tức tích cực để xoay chuyển cục diện, trưởng khoa Tưởng trước giờ chưa bao giờ coi trọng những ca cứu chữa này, bây giờ lại lập tức gọi điện cho khoa cần đến, phái bọn họ lập tức đến khoa Cấp cứu, không tiếc bất cứ giá nào để cứu chữa cho bệnh nhân.
Đại sảnh khoa Cấp cứu, một nhóm người mặc áo blouse trắng đứng kín, thu hút không ít ánh mắt người đi đường, cũng thu hút sự chú ý của Lâm gia, bọn họ cho rằng bệnh viện muốn tập hợp nhân viên để đuổi bọn họ ra ngoài, trong phút chốc cứ như đối mặt với kẻ địch.
Tiếng xe 120 chói tai từ xa truyền đến, xe cấp cứu còn chưa dừng hẳn trước khoa Cấp cứu, cửa sau kéo vù ra, bác sĩ theo xe cao to nhảy xuống, vươn tay kéo băng ca ra, một thai phụ nằm trên băng ca, sắc mặt trắng bệch, trên váy thai phụ dính đầy máu. Trên tay cô ấy bị cắm ống tiêm, truyền nhanh dịch vào, y tá bên cạnh cầm chai thuốc trong tay. Trên đồng phục y tá màu trắng dính đầy máu và vết bẩn, lưng ướt đẫm mồ hôi, hiện cả áo lót bên trong ra.
Chủ nhiệm, 120 vừa gọi đến, nói trên đường cao tốc vừa xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, trong số người bị thương có 5một thai phụ, bảo chúng ta chuẩn bị cấp cứu.
Trong điện thoại, giọng nói của An Phi gấp rút.
Bao nhiêu người bị thương trong tai nạn giao thông?
Ba người, một gia đình ba người.
Lồng ngực và khoang bụng bệnh nhân có tích nhiều dịch, cân nhắc khả năng xuất huyết nội tạng, trong phổi có vết bầm rõ ràng, chức năng tim kém.
Lý Kiến Bằng không dừng tay, cũng không ngừng nói.
Trong lúc bọn họ kiểm tra, Trương Mạt Lỵ đã lấy máu xong để đưa đến phòng xét nghiệm thử máu, thông tĩnh mạch và các công việc khác.
Tốc độ truyền dịch chậm quá, như vậy thì huyết áp không thể ổn định được.
Chủ nhiệm Từ nhíu mày, ông ấy lấy ống thông tĩnh mạch, muốn thông ở tĩnh mạch cổ.
Y tá đi ra theo cáng, xuống xe cấp cứu, cánh tay tê cứng giơ cao, sợ chai không đủ cao ảnh hưởng đến tốc độ truyền dịch.
Nhân viên cấp cứu đã chờ lâu nhanh chóng nhận lấy băng ca trong tay bác sĩ và bình truyền dịch trong tay y tá, chạy như bay vào phòng cấp cứu tạm thời. Sau khi vào phòng, Từ Tự Khiêm là bác sĩ chủ trị, vừa kiểm tra bệnh nhân, vừa hỏi bác sĩ đi theo về tình hình của bệnh nhân.
Lúc chúng tôi đến, nhịp tim của cô ấy chỉ còn dưới 50, máu me đầy người, xem vị trí bị va chạm chắc là ảnh hưởng đến lá phổi, đúng lúc tôi và Tiểu Trần đã từng tập huấn cấp cứu một thời gian, biết đặt nội khí quản, chúng tôi lập tức đặt nội khí quản cho bệnh nhân, trên đường đến đây tim bệnh nhân ngừng đập một lần, sau khi ép ngực, nhịp tim đã khôi phục, nhưng huyết áp vẫn không ổn định, chắc bên trong đã bị xuất huyết.
Chủ nhiệm Thôi vội vàng báo với trưởng khoa Tưởng khoa Y tế, nếu 120 gọi điện đến thì chắc chắn thương thế của bệnh nhân không nhẹ.
Bây giờ phòng cấp cứu có điều kiện làm phẫu thuật không?
Trưởng khoa Tưởng suy nghĩ một chút rồi dò hỏi. Tính mạng của bệnh nhân không ổn định, cần phải phẫu thuật ngay, tốt nhất nên được phẫu thuật ngay tại chỗ, dù sao phẫu thuật sớm hơn một phút, bệnh nhân sẽ có cơ hội sống nhiều hơn một phút.
Phẫu thuật thì không thành vấn đề, khử trùng, đèn mổ, dao mổ laser đều đầy đủ, chỉ không có bác sĩ gây mê thôi, trước mắt khoa Cấp cứu có thể gây tê cục bộ, không thể gây tê toàn bộ để phẫu thuật được. Nhưng phòng giám sát của chúng tôi có máy hô hấp, chỉ cần bác sĩ gây mê đến hoàn toàn có thể phẫu thuật gây tê toàn bộ.
Sau khi Chủ nhiệm Thôi đến, khoa Cấp cứu có không ít tài sản, các bệnh phẫu thuật cấp một như viêm ruột thừa cấp tính, cắt bỏ u nang, cố định xương, cấp hai thậm chí là cấp ba cũng có thể triển khai được, ngày nào Chủ nhiệm Từ cũng có lịch hẹn phẫu thuật trước.
Để tôi.
Lý Cương nhận lấy bắt đầu đặt ống thông ở tĩnh mạch xương quai xanh, vị trí này không cần khử trùng da, tiện hơn tĩnh mạch cổ, nhưng dễ dàng xuất hiện tình trạng tràn khí màng phổi, yêu cầu kỹ thuật rất cao. Lý Cương gãi đúng chỗ ngứa, chưa đến hai phút đã hoàn thành công việc, chất lỏng truyền vào tĩnh mạch với tốc độ nhanh chóng, huyết áp của bệnh nhân dần ổn định.
Khoa truyền máu mất mười phút để tìm được nhóm máu phù hợp, máu mới được chuyển vào trong người bệnh nhân, ở đây ai cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bàn bạc kế hoạch điều trị.
Vấn đề chủ yếu bây giờ là gì?
Chủ nhiệm Thôi hỏi.
Bệnh nhân xuất huyết nội tạng, gẫy xương sườn, nhiễm trùng phổi, không có cơ hội phẫu thuật, xem ra không thể chống đỡ được lâu nữa.
Một vài người khoa Ngoại đưa ra kết luận sau khi đã kiểm tra vết thương.
Nếu không sống được thì mau lấy đứa bé ra đi, để thêm chút nữa đứa bé cũng sẽ bị tử vong vì thiếu oxy mất.
Lô Thanh đề nghị.
Không có người nhà ký tên, lấy đứa bé ra trong tình huống bệnh nhân vẫn chưa tử vong hoàn toàn, cô nghĩ có bị kiện ra tòa không?
Lý Cương liếc nhìn phòng cấp cứu, ý tứ rõ ràng, ví dụ sờ sờ ngay trước mắt, nếu người nhà cô ấy đến tìm, nhất quyết không chịu bỏ qua thì làm sao đây? Lữ Tiêu Tiêu bây giờ còn nằm ở nhà, bất cứ lúc nào cũng phải phối hợp điều tra, không biết khi nào mới đi làm lại được. Hơn nữa, tên cô ta còn bị người nhà viết to đùng dán khắp bệnh viện, cùng với các diễn đàn, ồn áo huyên náo, trong lúc chưa có kết quả điều tra, gần như bị buộc tội, là đầu sỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.