Chương 197: SỰ THẬT



Sống đến già học đến già, cho đến bây giờ, y học không có điểm dừng, không được tự cho là đúng, cái giá là lấy cả mạng sống để đổi lại m8ột bài học, con phải nhớ mãi.
Lữ Đạt Hàn nhìn con gái nói sâu xa, từng câu từng chữ.

An Phi đột nhiên nhớ lại cô từng điều trị 3cho một cô gái ngất xỉu vì đau bụng kinh, lúc đó không để cô ấy siêu âm mà cho cô ấy về, bây giờ nghe Lý Mộc Tử giải thích xong, cô chợt9 thấy sợ, nếu là
vỡ nang hoàng thể
thì có khác gì bom hẹn giờ không? Là chẩn đoán sai? Lâm Tuyết Mai từng nói với cô, càng làm bác sĩ,6 lá gan càng nhỏ, đúng là thế thật.

Sau khi có kết quả khám nghiệm thi thể, hai bên bắt đầu tranh cãi về chuyện chữ ký của Lâm T5hanh rốt cuộc có giá trị pháp luật hay không. Lâm gia cho rằng, Lâm Thanh là vị thành niên chưa đến 18 tuổi, không có tư cách ký tên lên bệnh án, vậy nên chữ ký của cô ta không có giá trị pháp luật, bệnh viện không cho Lâm Mộng Phạm làm các kiểm tra cần thiết, cuối cùng trễ nải dẫn đến Lâm Mộng Phạm tử vong, phải chịu trách nhiệm chính.

Bệnh viện cho rằng Lâm Mộng Phạm là người trưởng thành, hoàn toàn có năng lực hành vi dân sự, lúc cô ta vào bệnh viện, ý thức vẫn còn tỉnh táo, hai lần cô ta từ chối kiểm tra, là Lâm Thanh đã ký tên đồng ý tán thành với cô ta, đại diện cho ý kiến thật sự của cô ta. Cô ta không đồng ý làm kiểm tra cần thiết, dẫn đến chẩn đoán không rõ ràng, cuối cùng trễ nải làm bệnh nhân tử vong, bệnh viện đã làm hết nhiệm vụ, không có trách nhiệm.

Một cuộc đấu sức bắt đầu.

Cục Cảnh sát và cục Y tế đề nghị hai bên hòa giải, bởi vì hiện tại Từ Cường đang là quân nhân, nên cuối cùng ngay cả lãnh đạo quân khu địa phương cũng ra mặt, trải qua cuộc đàm phán, Viện trưởng biết muốn dựa vào cục Cảnh sát, cục Y tế để tạo áp lực với người nhà là không thể nào, chỉ có thể bồi thường ở mức cho phép. Cuối cùng, sau bảy ngày xảy ra chuyện, hai bên đã thống nhất hiệp nghị, người Lâm gia rút về, bên ngoài khoa Cấp cứu lại trở về như cũ.

Bệnh viện giữ bí mật không tuyên bố mức bồi thường, về hình phạt cho những người có liên quan: Trình Hiểu Phong kỉ luật một lần, tạm thời cách chức một tháng, Lữ Tiêu Tiêu tạm thời cách chức ba tháng. Bệnh viện giải thích rằng Trình Hiểu Phong là bác sĩ chủ trị, hơn nữa còn là bác sĩ trưởng ca hôm đó, chủ yếu chịu trách nhiệm với sự cố, Lữ Tiêu Tiêu thâm niên thấp, thuộc diện bác sĩ nội trú, chịu trách nhiệm chỉ là thứ yếu.

Việc cách chức tạm thời Lữ Tiêu Tiêu ba tháng là để bảo vệ cô ta, dù sao sự kiện gây xôn xao dư luận, quần chúng không thấy rõ sự thật chỉ tin báo đài, cảm thấy cô ta chính là người hại chết Lâm Mộng Phạm. Nếu đi làm ngay, không ít người sẽ chuyện bé xé to, ảnh hưởng đến công việc ở khoa Cấp cứu sau này.

Thực ra lúc đầu Lữ Đạt Hàn muốn điều Lữ Tiêu Tiêu ra khỏi khoa Cấp cứu, nhưng Lữ Tiêu Tiêu kiên quyết không đồng ý, thậm chí dùng cái chết để uy hiếp. Cô ta nói té ở đâu sẽ đứng lên ở đó, cô ta muốn chứng minh bản thân mình với mọi người. Cuối cùng vì lo lắng cho con gái, Lữ Đạt Hàn thua trận, đành phải để mặc cô ta.

Lúc trước, khi làm lớn chuyện, người của Lâm gia đăng tin khắp các mặt báo, không ngờ một vài người có tâm địa bịa đặt nói Lâm Mộng Phạm chết do thai ngoài tử cung, bệnh viện cũng nể mặt mũi những người đó nên không đính chính, Từ Cường không có ở nhà, Lâm Mộng Phạm không tuân theo chuẩn mực đạo đức, là Phan Kim Liên phiên bản hiện đại, chơi đến mức mất cả mạng. Cứ như vậy, tin đồn lan xa, đúng là việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền nghìn dặm, trong phút chốc lời đồn truyền khắp đầu đường cuối phố, người Lâm gia ra vào đều bị người khác chỉ trỏ nhưng không thể nào cãi lại được.

Tổng kết lại cả sự việc, bệnh viện và Lâm gia đều là người bị hại, hai bên đều thua, không có người thắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.