Chương 211: GẶP MẶT



Một bệnh nhân suy hô hấp cấp tính kèm theo tắc nghẽn đường hô hấp sẽ không bị đột tử à?
Vương Dịch Tường cắt ngang lời giải th8ích của cô.


Có thể là vậy, nhưng mà...



Không có nhưng nhị gì cả, nếu bệnh nhân tử vong tại chỗ, em sẽ phát h3iện ra những giấy tờ đã ký trước đó không có chút giá trị nào cả. Người nhà có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu em, nói là cô9 ấy không biết gì cả, em đưa thì ký thôi.
Vương Dịch Tường lạnh lùng ngắt lời.

Chị anh tốt tính lắm, lớn hơn anh ba tuổi, lúc nào cũng chăm sóc cho anh, cho dù bây giờ, ba mẹ ở nhà dựa vào chị ấy nhiều hơn.
Trước giờ anh rất ít khi nhắc đến, đây là lần đầu tiên anh chính thức kể về người nhà mình với cô.

Trưa mai hay là buổi tối, ở nhà hay ở ngoài?
An Phi hơi mong chờ cuộc gặp mặt này.

Ở nhà của anh, chị ấy ở một mình bất tiện lắm.
Vương Dịch Tường hơi xấu hổ cười.

Tào phớ ngon lắm đó, ăn sáng trễ vậy mà còn sức cãi nhau nữa à?
Bà chủ bưng bát đến, nói đùa cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.
Im lặng ăn uống, im lặng lên xe, xe đi thẳng về khu dân cư, vẫn chưa đến giờ tan làm, trong khu dân cư cũng không có quá nhiều người qua lại. Vương Dịch Tường chạy xe đến dưới lầu nhà mình rồi dừng lại. An Phi mở cửa xe, đi thẳng không nói một lời, anh cũng không đuổi theo.
Dường như không lần nào anh đuổi theo cả, trong lòng An Phi trầm xuống.

Ngày mai em nghỉ làm, chị anh đến thành phố L, cùng nhau ăn một bữa cơm không?
Anh nhẹ nhàng hỏi.

Được.
An Phi bình tĩnh đáp.
Vương Dịch Tường không ngờ cô thoải mái đồng ý như vậy, anh mỉm cười, đưa tay nắm chặt tay cô.
Lên lầu mở cửa, Cát Phù Dung không có ở nhà, bà đi ra ngoài mua thức ăn vẫn chưa về, chỉ có mình bà ngoại ở nhà. Sau ca phẫu thuật lần trước, bà ngoại chỉ ăn được một chút thức ăn lỏng, cơ thể không còn khỏe mạnh như trước nữa, sắc mặt bệnh tật, vẫn ở nhà An chưa về. Lúc An Phi vào cửa, bà ngoại ngồi trên ghế sofa xem tivi, trên bàn trà bên cạnh có quả táo đã cắt miếng nhỏ.

Bà ngoại, con về rồi, hôm qua bận rộn cả đêm, con đi ngủ một giấc trước, không chăm bà nổi rồi.
An Phi đi qua đút cho bà ngoại mấy miếng táo, bà ngoại yêu thương sờ tay cô, ý bảo cô không cần phải chăm bà, An Phi đứng dậy xin về phòng mình. Cô buồn bã đi thay quần áo chuẩn bị rửa mặt.
Điện thoại chợt rung lên một cái rồi yên lặng, là một tin nhắn gửi đến, An Phi tưởng là quảng cáo, cô uể oải cầm điện thoại lên xem, là Vương Dịch Tường, anh nói:
Đối với bệnh viện, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng, nhưng đối với anh, chuyện của em chính là chuyện đại sự, em là cả thế giới của anh.

An Phi lập tức hiểu ý của anh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, rồi ngã xuống trên chăn.
Đêm mùa hè, bờ hồ Hoàn Thành là một trong những nơi náo nhiệt nhất trong thành phố, mọi người tụ tập ở đây để hóng mát, tập luyện, giải trí, chơi đùa. Thành phố L được gọi là
thành phố nước
, hơn một nửa thành phố bị bao quanh bởi nước, nửa còn lại được nước bao bọc, khắp nơi đều là bờ hồ, nơi đâu cũng có phong cảnh, quảng trường giải trí rải rác khắp thành phố, tất cả đều được xây cạnh bờ hồ. So với những thành phố tấc đất tấc vàng khác, thành phố L là một thành phố đáng sống, thành phố thư giãn.
An Phi và Vương Dịch Tường làm hòa với nhau, hai người rời khỏi nhà họ An đi dạo quanh hồ, đi dọc bờ hồ, càng lúc càng đến gần quảng trường Cự Long. Ven đường thỉnh thoảng có những người thanh niên trượt patin lướt qua nhanh như chớp, thu hút ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh quảng trường lại được dựng một màn hình chiếu khổng lồ, trên đó đang phát đoạn clip MTV, bên dưới thỉnh thoảng có người hát karaoke, rất nhiều người vây xem.

Nếu trong lúc đó bác sĩ và bệnh nhân k6hông có chút lòng tin với nhau thì làm sao mà trị được nữa chứ?
Tuy An Phi vẫn tranh cãi dựa vào lý lẽ của mình, nhưng giọng n5ói đã nhỏ đi rõ rệt.

Dựa theo quy định của bệnh viện, cho dù ở bất kỳ tính huống nào cũng không được thực hiện chế độ chủ nghĩa cá nhân, em còn trẻ, một khi đã dính vết dơ thì cả đời này cũng không ngoi lên được đâu. Vết dơ này có thể thật là một vết dơ, hoặc cũng có khả năng bị người khác cho đó là vết dơ.


Em không muốn tranh cãi với anh, em chỉ muốn nói cho anh biết, nếu có thể chọn lại một lần nữa, em vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, không phải để trở thành anh hùng, mà chỉ vì không muốn phải thẹn với lương tâm.
Ánh mắt kiên định của An Phi nhìn thẳng vào Vương Dịch Tường, không chùn bước.

Ngày mai chị anh đến bệnh viện kiểm tra, em có muốn gặp không?
Vương Dịch Tường lơ đãng nói.
An Phi đang tập trung lắng nghe một chàng trai hát
Chỉ nguyện suốt đời yêu một người
tiếng Quảng của Trương Học Hữu, lúc trước Âu Dương từng hát bài này cho cô nghe, tuy không hiểu anh ta đang hát cái gì, nhưng cô hiểu tình yêu nồng đậm trong đôi mắt của anh ta, bây giờ bài hát còn đó, tình thì đã đi.

Hả?
An Phi chợt nhận ra mình vừa bỏ lỡ cái gì đó, cô quay đầu nhìn Vương Dịch Tường.

Sao lại vậy?
An Phi thấy anh đang hơi khó xử.


Chị ấy mang thai gần tám tháng rồi, đến khám thai.



Ôi, tốt quá, anh sắp được làm cậu rồi.
An Phi vui mừng ngạc nhiên, cô là con một, không có anh chị em nào, không có cảm giác niềm vui có anh em, cô rất hâm mộ Vương Dịch Tường.


Là lần thứ hai làm cậu, chị ấy mang thai lần hai, thai đầu là con gái.
Vẻ mặt Vương Dịch Tường tràn đầy ý cười, lần trước lúc chị gái đến siêu âm, anh đã lén hỏi Chủ nhiệm Trương phòng siêu âm, nói đây là bé trai, chị gái đã có trai gái đủ đầy, coi như là đã hoàn thành mong muốn của chị ấy rồi.


Chị anh hơn Mi Mi ba tháng, đến lúc Mi Mi sinh đứa bé ra, em cũng muốn làm mẹ nuôi nữa.
Nhớ đến dáng vẻ dễ thương của đứa bé sơ sinh, trái tim An Phi mềm nhũn.


Nếu thật sự muốn thì chúng ta tự sinh một đứa đi, em cần gì phải là mẹ nuôi.
Vương Dịch Tường nói nhỏ bên tai An Phi.


Lưu manh!
Mặt An Phi đỏ bừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.