Chương 224: BẢN KẾ HOẠCH


Vương Dịch Tường là chuyên gia khoa Nội tim, anh đã thấy trường hợp đau tim nhiều rồi, biết tốt nhất là không nên đi đâu cả, đợi khôi phục lại rồi 8làm bước tiếp theo, anh yên lặng đứng đợi. Thấy bà lão từ từ hồi lại, anh và An Phi cùng nhau về nhà.

Đến dưới lầu, lần đầu tiên hai người3 im lặng một hồi lâu, sau đó nhìn nhau cười:
Sau này chúng ta không ở cùng với ba mẹ.'' Vương Dịch Tường nhún vai, tư tưởng ba mẹ anh còn truyền 9thống, khi già rồi chắc chắn sẽ ở với anh, anh không thể tưởng tượng được ba mẹ anh và An Phi có thể chung sống hòa bình với nhau.


Em bắt6 đầu thấy sợ hôn nhân rồi.
An Phi cười khổ.
Chủ nhiệm Thôi miêu tả một bản kế hoạch tươi đẹp, trong đầu mọi người rất mong đợi nó sẽ to đẹp giống như trên tivi sáng ngời, khoa Cấp cứu đầy đủ thiết bị.

Chị hy vọng phần cứng của chúng ta đã đi lên rồi thì phần mềm của chúng ta cũng phải phát triển theo, mọi người có thể tiến bước lên với diện mạo hoàn toàn mới.
Chủ nhiệm Thôi hăng hái, ủng hộ mọi người.
Giờ phút Lữ Tiêu Tiêu xuất hiện, An Phi càng tin tưởng Chủ nhiệm nói được thì sẽ thực hiện được, khoa Cấp cứu sẽ phát triển nhanh chóng.
Phòng cấp cứu tự trang bị máy sinh hóa và máy phân tích khí máu, những hạng mục xét nghiệm khác không thể làm được thì đưa đến phòng xét nghiệm sát bên cạnh, hơn nữa kết quả xét nghiệm không cần in ra giấy nữa, khi có kết quả, bác sĩ cũng đồng thời có thể nhận trên máy tính.
Khu B là phòng bệnh cấp cứu, đặt 30 giường, trong đó 15 giường cho bệnh nhân bị thương, và 15 giường còn lại dành cho bệnh nhân khoa Nội cấp cứu, một phòng theo dõi truyền dịch riêng, nhưng cũng có thể để 30 người cùng truyền dịch.
Phòng giám sát cấp cứu và phòng phẫu thuật cấp cứu chia nhau. Phòng giám sát cấp cứu 8 giường, phòng phẫu thuật 2 giường, có chuẩn bị phòng riêng, có thể triển khai bốn ca phẫu thuật cùng lúc.

Có một số người không thể bỏ mặc được, những cũng không cần phải quá để ý, hôn nhân là chuyệ5n của hai người.
Vương Dịch Tường nắm tay cô, thấu hiểu và ủng hộ cô.

Mẹ em nói hôn nhân là chuyện hai gia đình, nếu như không có gánh nặng bà ngoại và cậu thì mẹ cũng không cần phải sống mệt mỏi như vậy.
An Phi nhớ lại lời nói của Cát Phù Dung, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cho dù là vậy, nhưng chẳng phải bác trai bác gái cũng hạnh phúc cả đời sao?
Vương Dịch Tường thấy tình cảm của Cát Phù Dung và An Quốc Cường luôn giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, hạnh phúc hơn khối cặp vợ chồng khác.
An Phi gượng cười cho qua, không nhắc lại nữa.
Hôm sau, vào giờ làm việc, cuối cùng bé trai trong gia đình ba người cũng có chuyển biến tốt, xuất huyết đường tiêu hóa đỡ hơn, nước tiểu nhạt màu lại, chức năng thận dần khôi phục bình thường, xuất hiện phản ứng khi bị kích thích, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Người phụ nữ thì phục hồi nhanh hơn, ngoài một vài chỉ tiêu sinh hóa vẫn bất thường thì tính mạng đã dần ổn định. Tố chất cơ thể của người đàn ông tương đối bình thường hơn vợ con, ngộ độc nhẹ, mọi bệnh trạng cơ bản đều không còn.
Người phụ trách kho hàng hôm qua cử một người phụ trách khác ở lại mua đồ dùng hằng ngày, thức ăn cho gia đình bọn họ, chăm sóc người đàn ông. Cuối cùng cả nhà bọn họ tạm thời có chỗ dựa. An Phi làm thêm ca tối, thăm phòng xong, cô ra khỏi phòng giám sát, Lữ Tiêu Tiêu đang xem xếp ca trong phòng làm việc phòng theo dõi. Cô ta ở nhà hai tháng, thần sắc đã ổn hơn, còn béo hơn lúc đi làm một chút.
Mùa hè, phòng theo dõi có đôi khi còn bận rộn hơn chợ, An Phi và Mễ Lan từ lúc nhận ca không ngừng giải quyết bệnh nhân, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.

Giường 8 sốt cao, nhiệt độ cơ thể 39.5 độ, truyền dịch 2 tiếng rồi nhưng không có chuyển biến tốt, Phi Phi, em mau đi xem thử đi.
Triệu Lam cầm khay truyền dịch ra khỏi phòng y tá, đứng trước cửa gọi rồi tiếp tục đi làm việc.

Đi xem tình hình ra sao?
An Phi gắn lời dặn của bác sĩ dưới giường 19, bảo Mễ Lan đi xem trước. Giường 19 là một thai phụ bị viêm ruột thừa, mang thai 30 tuần, tuổi thai quá lớn, dùng thuốc hạ nhiệt không có tác dụng, có thể phải sinh mổ trước thời gian dự sinh, cứ một tiếng người nhà lại đến hỏi một lần, cô cực kỳ tức giận nên bảo bọn họ qua khoa Sản nhập viện, người nhà lại do dự, sợ đến khoa Sản thì bị bắt phẫu thuật, đứa bé sẽ không thể sống được.
Trong phòng làm việc, mọi người vây quanh cô ta cười nói, trải qua một trận phong ba, đã lâu không gặp, tất cả mọi người đều cố gắng tránh nói chuyện không vui, kể lại cho cô ta nghe những chuyện vui vẻ trong khoa. Tính tình của Lữ Tiêu Tiêu vốn rất khôn khéo, nói chuyện với tất cả mọi người không bỏ rơi ai. Cô ta xuyên qua nhóm người nhìn thấy An Phi, vội vàng vẫy tay chào cô.
An Phi vội vàng ra dấu chào hỏi lại, Lữ Tiêu Tiêu được quay lại, trong lòng cô cũng rất vui vẻ, khoa Cấp cứu khôi phục lại sức sống.
Buổi sáng, Chủ nhiệm Thôi nói cuối tháng 9, đầu tháng 10, khoa Cấp cứu sẽ chuyển đến tòa nhà mới, sẽ chia thành ba khu A, B, C, khu A phòng cấp cứu sẽ được sắp xếp 6 giường cấp cứu, mỗi giường là giường đơn, trang bị đầy đủ thiết bị khoa Cấp cứu, có thể tự triển khai cấp cứu. Trong phòng cấp cứu sẽ được đặt 5 máy tính, sẽ không còn trường hợp bác sĩ không có máy tính phải dùng chung nữa.
Sau khi An Phi mời khoa Ngoại tổng quát, khoa Phụ sản đến hội chẩn, làm hết những kiểm tra và điều trị nên làm, bây giờ chỉ cần chờ thuốc có tác dụng, hoặc nếu xuất hiện tình huống tệ hơn thì đi phẫu thuật. Bây giờ cô vẫn tiếp tục truyền dịch, đã dùng hai loại thuốc tiêu viêm rồi, không thể dùng tiếp được nữa.


Anh cứ ở phòng cấp cứu thì sốt ruột hơn thôi, chi bằng chuyển đến phòng phụ sản chờ để yên tâm hơn, ít ra bọn họ hiểu rõ tình huống của đứa bé hơn chúng tôi nhiều, nếu không, tim thai có vấn đề gì chúng tôi cũng không phát hiện đâu, bệnh viện thuốc gì cũng có duy chỉ có thuốc hối hận là không có. Anh phải tin rằng chúng tôi còn hy vọng hai mẹ con bình an hơn cả anh.
An Phi đưa toa thuốc cho người nhà, nhấn mạnh nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.