Chương 232: SAU LƯNG



Ai ung thư gan?
An Quốc Cường thấy hai người bọn họ đứng nói chuyện, vẻ mặt kỳ lạ, ông nhíu mày hỏi.


Điền Quân,8 Chủ nhiệm Điền trong khoa Phi Phi đó bác.
Vương Dịch Tường giải thích, anh biết An Quốc Cường đã chữa bệnh vài chục năm3, có không ít bạn bè trong bệnh viện ở thành phố.


À, Điền Quân, vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Vẻ mặt An Quốc Cườn9g tiếc hận, rầu rĩ thở dài, An Phi và Vương Dịch Tường đều sững người, chẳng lẽ ông quen Chủ nhiệm Điền à, hai người bọn 6họ còn chưa từng làm chung một bệnh viện nữa mà, cũng chẳng phải là đồng hương, chẳng lẽ có gì sâu xa sao?
Ăn cơm ở nhà họ An xong, Vương Dịch Tường và An Phi xuống dưới đi dạo trong khu dân cư, hai người nói chuyện với nhau ít hơn bình thường rất nhiều, chỉ nắm tay, lẳng lặng đi dọc con đường nhỏ.

Long Vũ và Mộc Tử ngày 8 tháng 8 sẽ đính hôn, muốn giữ lại một kỉ niệm khó quên.
Đi đến vườn hoa trước quảng trường, Vương Dịch Tường đột nhiên mở miệng nói.

Bọn họ chọn ngày mà cả nước cùng chúc mừng, hay thật.
An Phi cười nhạt, cô đã biết chuyện này lâu rồi, không biết Vương Dịch Tường nhắc đến là có ý gì.

Sinh mệnh và sức khỏe rất tốt và đáng trân quý, mọi người đa số đều đến lúc mất đi mới biết quý trọng.
An Quốc Cường vỗ cánh tay con gái, an ủi.

Chúng ta có quyên tiền không?
An Phi nhớ lúc còn đi học, giáo viên nói chi phí điều trị ung thư gan di căn rất đắt, sợ nhà Điền Quân không có nhiều tiền như vậy, vội vàng nói.

Bệnh viện đã trợ cấp bệnh nặng rồi, số còn lại bệnh viện sẽ trả toàn bộ, tiền không phải là vấn đề, vấn đề là nguồn gan. Rất nhiều ung thư gan di căn không phẫu thuật được hoặc hiệu quả phẫu thuật không tốt cũng vì không có nguồn gan, không biết Chủ nhiệm Điền có may mắn nhận được gan phù hợp không.
Trước khi đến đây, Vương Dịch Tường đã hỏi chuyện quyên tiền trước rồi, Viện trưởng đích thân phê duyệt, bảo khoa Tài vụ ứng trước.

Ba, b5a quen Chủ nhiệm Điền sao?
An Phi ngồi cạnh ba mình, rót cho ông tách trà.
An Quốc Cường nhận lấy tách trà, uống một hớp, từ từ nói:
Quen, ông ấy là bạn học của ba, nhỏ hơn ba mấy năm. Là người rất tốt nhưng cũng rất đáng thương. Nhà bọn họ có bệnh sử về gan, nghe nói lúc còn trẻ, ba ông ấy bị xơ gan, sống chưa đến 50 tuổi đã đi rồi. Lẽ ra tình trạng như ông ấy phải ít nghĩ ngợi, tĩnh dưỡng nhiều, khám gan hằng năm. Nhưng trong nhà chỉ có mình ông ấy là đàn ông, lo hết mọi chuyện trong nhà, lo mẹ, lo cháu, lo chị dâu góa chồng, vậy thì làm sao mà thư giãn được? Cái bệnh gan này là do quá sức mà ra...


Khoa bọn con chỉ biết chú ấy đi làm cả hai bên bệnh viện và trường học, vất vả hơn người bình thường, cứ nghĩ là chú ấy không nỡ bỏ cái danh Giáo sư trong trường học, không ngờ chú ấy lại có gánh nặng gia đình như vậy, không thể không kiêm chức được, bệnh này đúng là quá sức mà ra.
An Phi thở dài, mỗi lần nhìn Chủ nhiệm Điền, lúc nào cũng thấy ông tính kế, thì ra sau lưng mỗi người đều có một bí mật và những chua xót trong lòng không ai biết.
Quan hệ của Điền Quân và Viện trưởng rất tốt, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Viện trưởng cũng khó chịu.

Gần đây khoa Cấp cứu liên tục gặp nạn thế này, Chủ nhiệm Thôi phải đi cúng Bồ Tát thôi. Đầu tiên là Tiêu Tiêu, sau đó là Chủ nhiệm Lâm, bây giờ là Chủ nhiệm Điền, liên tục giảm nhân số, bây giờ cuối cùng cả mạng sống cũng... Haiz.
An Phi không biết nên nói thế nào để thể hiện tâm trạng đau buồn của mình.

Phượng hoàng bàn niết, dục hỏa trùng sinh. Rất nhiều việc có hai mặt, con chỉ thấy được một mặt, không nhìn thấy mặt sau, cứ giữ vững niềm tin của mình, tiến về phía trước, không cần cúng Bồ Tát thì cũng thành công.
An Quốc Cường lại an ủi con gái, An Phi hiểu biết có thừa nhưng không kiên trì, gặp nhiều trắc trở một chút đối với cô chưa hẳn là chuyện xấu.

Ngày đó anh cũng muốn giữ lại kỷ niệm.
Vương Dịch Tường nhìn chằm chằm An Phi, khóe miệng khẽ cong lên, cười giảo hoạt.


Không phải anh định cầu hôn ngày 8 tháng 8 đó chứ, đừng mơ, em không muốn kết hôn quá sớm vậy đâu, anh mà dám cầu hôn em trước mặt mọi người, em sẽ từ chối anh ngay trước mặt mọi người luôn đấy.
Người ta đính hôn làm kỷ niệm, anh... An Phi đỏ bừng mặt, thốt lên.


Vốn là định vậy, nhưng em không đồng ý....
Vương Dịch Tường cố ý kéo dài giọng nói.

Mặt An Phi hết đỏ, nhưng còn nóng.


Anh muốn ngày 8 tháng 8 sẽ khởi động lại Kênh Xanh cho phẫu thuật đặt stent mạch vành, làm điểm khởi đầu mới cho việc liên kết khoa Nội tim và khoa Cấp cứu.
Vương Dịch Tường không chọc cô, nói thẳng đáp án.


Ơ, chuyện này à, làm em sợ muốn chết.
An Phi thở dài nhẹ nhõm, giơ tay vỗ ngực một cái.

Vương Dịch Tường vô tội nhún vai, là em tự nghĩ chuyện cầu hôn chứ không phải lỗi của anh đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.