Chương 246: ĐAU
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1238 chữ
- 2022-02-06 09:38:59
Sau khi phẫu thuật, anh ta trực tiếp chuyển vào ICU, cùng khu bệnh với Tư Khánh Hoa. Tính mạng của anh ta xem như đã được bảo 8vệ, còn những vấn đề sau đó, chỉ có thể đến bước nào tính bước đó.
Quả nhiên, hôm sau Tư Khánh Hoa bị tụ máu bầm, cũn3g phải vào phòng phẫu thuật, bệnh trở nặng phải phẫu thuật. Vấn đề của hắn là chảy máu dưới nhện(1), lượng xuất huyết quá nhi9ều, xâm nhập vào não bộ, làm hệ thống não bộ, mạch máu thần kinh bị áp lực, rối loạn tuần hoàn dịch não dẫn đến tụ máu bầm. <6br>
(1) Chảy máu dưới nhện: Xuất huyết dưới khoang nhện hay còn gọi là xuất huyết dưới nhện. Đây là sự chảy máu đột ngột v5ào khoang trống (khu vực dưới màng nhện) ở giữa não và lớp màng bao phủ não
Bởi vì tụ máu bầm là do áp lực tăng cao trong não tạo thành, cách xử lý là nhanh chóng truyền thuốc đè áp lực từ tĩnh mạch vào trong não để điều trị bệnh, phải tranh thủ thời gian. Sau khi đã có chẩn đoán chính xác, căn cứ vào bệnh tình nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật mở hộp sọ, rồi phẫu thuật loại trừ nguyên nhân gây bệnh, phải dọn sạch máu tụ trong đầu.
Khoa Ngoại thần kinh thường dùng cách phẫu thuật là trực tiếp khoan xương sọ, hoặc bỏ một miếng xương sọ, giảm sức ép và dọn vết máu tụ. Tư Khánh Hoa luôn trong trạng thái hôn mê, cách tốt nhất chính là bỏ xương sọ, nhưng người nhà không chấp nhận, cuối cùng lựa chọn cách khoan xương sọ, lấy máu ra, vết máu bầm từ từ biến mất. Nhưng chẳng biết vì sao, sau ca phẫu thuật Tư Khánh Hoa vẫn chưa tỉnh lại.
Cả hai đều báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng tham gia vào, kết quả điều tra làm cho người ta dở khóc dở cười. Hôm đánh nhau, hai bên không có thù oán, lúc trước cũng không có ân oán với nhau, mà cũng chẳng quen biết nhau. Trong quán nướng có hai nhóm liên hoan, chỉ một cái huýt gió dẫn đến hiểu lầm, bên nhóm Tư Khánh Hoa có một tên đang thất tình, tâm trạng khó chịu, thấy có người trong nhóm cãi nhau liền rút con dao mang theo bên mình, đâm vào lưng Quý Siêu một nhát, một nhát dao suýt đã lấy đi một mạng người.
Thấy Quý Siêu bị đâm, hai bên lao vào đánh nhau, không biết là ai đã đập vào đầu Tư Khánh Hoa một cái, hắn lập tức chảy máu, lảo đảo một cái nhưng không ngã sấp xuống, khoảng nửa tiếng sau, sau khi xe 120 đưa Quý Siêu đi, hắn cũng bất tỉnh, những bạn nhậu mới đưa hắn đến bệnh viện.
Rời khỏi phòng bệnh gan, An Phi và Mễ Lan cùng đến căng tin ăn sáng, hôm nay Vương Dịch Tường phải đi hội chẩn, không đi cùng cô được. Mễ Lan chỉ mới đến cấp cứu một thời gian ngắn, không có tình cảm sâu đậm với Chủ nhiệm Điền Quân. Không như An Phi, cô đã đến khoa Cấp cứu một năm, hơn một nửa thời gian là lăn lộn ở phòng giám sát, dường như gặp Chủ nhiệm Điền mỗi ngày, bây giờ ông trở thành một người bán phế, trong lòng An Phi như kim đâm, thêm chuyện của Quý Siêu tối qua làm cô cứ ủ rũ không vui.
Chị Phi Phi, hôm qua đội Trung Quốc đã lấy được 8 huy chương vàng, giỏi thật đó, xem ra để phá kỷ lục 28 huy chương vàng Olympic không phải vấn đề khó khăn gì.
Mễ Lan vừa lật một tờ báo ven đường, vừa phấn khởi nói.
Thật à! Tốt quá.
An Phi mệt mỏi nói, ăn hoành thánh một hơi.
Chỉ mới một tuần trôi qua mà Điền Quân đã khác hẳn người lúc làm việc, dáng người gầy đi không ít, thậm chí đã bị bệnh vàng da, khuôn mặt có thể thấy rõ màu vàng. Nhìn ông lẳng lặng nằm trên giường, khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười với mọi người, trong lòng ai cũng chua xót.
Ông là chiến hữu thân thiết của mọi người, đi sớm về trễ, chịu khó, không oán giận, hỏi thì sẽ trả lời. Tất cả mọi người đều nói ông là người tốt, trớ trêu thay, người tốt chỉ mới ở tuổi này mà đã gặp bất hạnh.
Trong khoa quyên cho ông một khoản tiền, mỗi người 200, không nhiều lắm nhưng đây là tâm ý. Vợ ông nói không nhận cái gì cả, cuối cùng Chủ nhiệm Thôi phải ép bà lấy.
Giữa hè, hai nhóm thanh niên vốn không có liên quan gì đến cuộc đời của nhau, chỉ bởi vì một cuộc tranh cãi nhẹ mà thành người đồng cảnh ngộ, cùng nằm trên giường bệnh đau khổ đấu tranh với sống chết, tai họa ngập đầu như đổ xuống hai gia đình.
Trận đánh nhau này còn không được coi như một vở hài kịch, cuối cùng biến thành chuyện đau lòng của rất nhiều gia đình, có năm án phạt, ba người hoãn thi hành án phạt, hai người tạm giam. Tư Khánh Hoa hôn mê mười ngày mới từ từ tỉnh lại, nhưng đến nửa năm sau vẫn chưa phục hồi IQ và trí nhớ. Quý Siêu mất một quả thận và lá lách, ở nhà dưỡng bệnh nửa năm.
Hôm sau, An Phi tan làm cùng mọi người đi thăm Chủ nhiệm Điền - Điền Quân. Chủ nhiệm Điền không phẫu thuật ở Thượng Hải, nghe nói bác sĩ mổ chính sau khi tổng hợp lại các kết quả, nói là tế bào ung thư đã bị di căn lâu, phẫu thuật cũng vô dụng thôi, không đồng ý phẫu thuật. Vậy nên cũng hết cách, chỉ đành về nhà tĩnh dưỡng.
Điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên, cô lấy ra thì thấy là mẹ gọi đến.
Phi Phi, bà ngoại con nói bị đau dạ dày, con mau về xem đi.
Cát Phù Dung lo lắng nói trong điện thoại.
An Phi vội chào tạm biệt Mễ Lan rồi về nhà, bệnh của bà ngoại sợ nhất là bị xuất huyết đường tiêu hóa, nếu là đau dạ dày, không thể loại trừ xuất huyết dạ dày, trái tim của cô căng thẳng.
Lúc cô về đến nhà, bà ngoại nằm trên giường, một tay ôm bụng trên, tay còn lại nắm chặt chăn, Cát Phù Dung nhíu mày đứng cạnh.
Sáng nay bà ngoại ăn một chén cháo nhỏ, đột nhiên ôm bụng than đau, Cát Phù Dung vội mang thuốc cho bà ấy uống, chỉ một lúc sau, bà ấy nôn hết ra, cũng may nôn ra đồ vừa ăn vào, không có màu đen của máu. Sau khi nôn xong cũng không thuyên giảm, Cát Phù Dung lo lắng, vội gọi điện cho An Phi.
An Phi kiểm tra một chút, cô càng lo lắng hơn, vị trí đau của bà ngoại không phải là vị trí của dạ mà là tuyến tụy. Đoán chừng không phải đau dạ dày mà là do khối u gây ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.