Chương 256: VẤN ĐỀ TỚI RỒI


Cánh cửa đột nhiên mở ra, Cát Phù Dung cầm một ly nước, rón rén đi vào, phát hiện An Phi đã tỉnh, bà vỗ ngực mình, niệm
A di đà Phật
.
8

Mẹ, mẹ sao vậy?
An Phi buồn cười nhìn mẹ.


Còn sao nữa, bị con dọa cho một trận, về nhà cứ lải nhải luôn mồm, giống hệt cái m3áy lặp, cứ nói đi nói lại, không ngại phiền.
Cát Phù Dung sẵng giọng, từ khi An Phi về nhà, bà cứ bất an, đi qua đi lại đến tận bây giờ. C9on gái mình chưa từng uống say như thể, được đồng nghiệp đưa về trong tình trạng không biết trời đất gì làm bà hoảng sợ, cũng may An Quốc C6ường đã xem qua, nói không có vấn đề gì to tát cả, chỉ là tửu lượng kém nên mới ra nông nỗi này.

Tôi không trưởng thành đấy, không hợp với mẫu người của Chủ nhiệm Vương, anh thích kiểu... Hừ.
An Phi ra vẻ khinh thường, tiếp tục bước đi.

Em nhất định phải làm tổn thương anh mới thoải mái sao?
Vương Dịch Tường đứng phía sau buồn bực la lên.

Con và Dịch Tường cãi nhau à?
Cát Phù Dung ngồi xuống bên giường, chỉnh sửa quần áo lại cho con gái mình, rồi nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

Sao mẹ biết?
An Phi ngạc nhiên, chẳng lẽ lúc nãy cô nói chuyện của mình và Vương Dịch Tường sao?
Dưới lầu, một bóng dáng quen thuộc đã chờ sẵn, An Phi giả vờ không nhìn thấy anh, tiếp tục đi về phía trước.

Phi Phi, đừng quậy nữa, ai cũng là người lớn rồi, em trưởng thành một chút được không?
Tối hôm qua, sau khi bữa tiệc kết thúc, Vương Dịch Tường đứng dưới lầu đợi cô, muốn giải thích rõ mọi hiểu lầm, nhìn thấy Lục Viễn và Tôn Hạ Bình, Lữ Tiêu Tiêu đưa cô về. Thấy cô uống say mèm, anh vừa đau lòng vừa chua xót. Trong mắt anh, cô dịu dàng nhưng cũng không kém phần kiên cường, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, cho dù thất tình cô cũng cười cho qua, từ khi nào chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà say khướt?

Con cứ nói về cậu nhóc miền Nam kia, hai đứa đã chia tay lâu rồi, con đột nhiên say rượu, mà còn lại nhớ kỹ mọi chuyện như vậy, chắc chắn là có hiểu lầm với Dịch Tường rồi.
Cát Phù Dung ra vẻ người từng trải, trong đôi mắt hiện lên vẻ thấu hiểu.
Cô không nhắc đến Vương Dịch Tường, mà toàn nói đến Âu Dương? An Phi im lặng, đối với cô, Âu Dương là cấm địa của cô, cô đem mọi kỷ niệm của mình và anh ta khóa chặt vào một không gian nhỏ, dán giấy niêm phong, không dám động vào. Cô không ngờ sau khi say rượu, cô lại xé giấy niêm phong, nhớ lại chuyện cũ.

Làm như các cậu không uống say vậy đó.
An Phi trợn trừng mắt cười.
Cuộc họp buổi sáng, Chủ nhiệm Thôi tuyên bố hai việc như thường lệ, thứ nhất là mọi vấn đề về bệnh nhân ngộ độc amoniac không được phép nhận phỏng vấn, nếu có truyền thông nhà báo đến thì mời bọn họ liên lạc phòng thông tin hoặc phòng y tế, thứ hai là nếu trao đổi với người nhà bệnh nhân phải cố gắng giải thích khách quan, tránh phát sinh tranh chấp với người nhà.

Là ai tổn thương ai trước?
An Phi không chịu yếu thế, cho dù cô tin anh và cô gái đó hoàn toàn trong sáng, nhưng cũng là anh lừa cô trước, chẳng lẽ anh không cần xin lỗi sao.
Nhưng thấy anh xuất hiện, thấy anh chịu khuất phục, tâm trạng An Phi đã khá hơn nhiều, bước chân cũng bất giác nhanh nhẹn hơn.

Qua rồi, đẹp đẽ đến đâu cũng qua rồi, con nên quý trọng người trước mắt.
Cát Phù Dung nhấn mạnh nói.

Mẹ, con phát hiện rằng mình không thể yêu một người nào khác như cách con yêu Âu Dương nữa, cái kiểu phấn đấu quên mình, không có ác cảm, tin tưởng anh ấy vô điều kiện, cho dù anh ấy có thật sự làm gì có lỗi với con, chỉ cần anh ấy xin lỗi, con cũng tha thứ cho anh ấy vô điều kiện.
An Phi rơi nước mắt, cô ngửa đầu không muốn để nước mắt trào ra.
An Phi nhíu mày, tuần này đến lượt cô làm ca ngày, truyền thông, người nhà, khoa Y tế, xem ra rất khó mà yên ổn được.
Quả nhiên từ lúc thăm phòng, người nhà liên tục hỏi các vấn đề điều trị, các câu hỏi chỉ quanh đi quẩn lại ở một vài phương diện, thứ nhất là điều trị có khỏi không? Thứ hai là có để lại di chứng không? Thứ ba là chuyển phòng bệnh được không?

Mối tình đầu lúc nào cũng là kỷ niệm đẹp đẽ nhất, nhưng chưa chắc là người phù hợp nhất với con. Đời người dài đằng đẵng, người phù hợp nhất chính là người có thể cùng con đi đến hết đời. Phi Phi, khắc cốt ghi tâm chưa chắc là thiên trường địa cửu.
Cát Phù Dung vỗ nhẹ lưng con gái, nói từng lời khuyên răn, bà rất vui khi con gái tâm sự với bà những điều này.

Mẹ, con nhớ anh ấy, biết anh ấy sẽ không quay đầu lại nữa nhưng vẫn nhớ anh ấy, có phải con đúng là không có tiền đồ gì không.
Cuối cùng, An Phi không nhịn được nữa, nhào vào ngực mẹ òa khóc, khóc hết mọi tủi thân trong mấy tháng qua.
An Phi thoải mái ôm gấu bông, niệm5
A di đà Phật
, làm Cát Phù Dung chẳng hiểu cái gì,
Nổi điên gì đấy?


Lúc nãy con còn đang suy nghĩ, con ôm ai đó nói một tràng luôn, không biết có nói gì mất mặt không. Nếu ôm mẹ thì không sao cả.
An Phi nhận cốc nước trong tay mẹ, uống một hớp lớn, cười nịnh nọt:
Ngọt, mẹ vạn tuế.


Cãi nhau với đương nhiệm, nhớ tiền nhiệm, con đúng là không có tiền đồ thật.
Cát Phù Dung bất đắc dĩ ôm con gái, cười cười.
Sáng hôm sau, An Phi rửa mặt xong, đi xuống lầu đến trạm xe buýt. Cãi nhau với Vương Dịch Tường, cô không muốn đi xe anh nữa, trong khoảng thời gian này cô đã hình thành thói quen đi sớm, tiếp tục kiên trì, đến giờ cô rất ít khi đến trễ.
Cửa khoa Cấp cứu khác với mấy ngày trước, trong sân đỗ đủ các loại xe, ba gồm có một ít xe ba bánh nông nghiệp, xe ba bánh chạy điện và xe máy, nhìn từ xa vô cùng lộn xộn.
An Phi đẩy cửa vào phòng trực, Lý Mộc Tử và Lữ Tiêu Tiêu thấy cô vào lập tức cười rộ lên, Lữ Tiêu Tiêu nói:
Bọn tớ cứ nghĩ hôm nay cậu không bò dậy nổi luôn đó.

Chủ nhiệm Hàn ra mặt giải thích tập trung với người nhà, thứ nhất: Bệnh nhân ở lại khoa Cấp cứu chỉ là bệnh nhân ngộ độc mức độ nhẹ và trung bình, không có ca nào nặng, không thể có chuyện điều trị không khỏi được; thứ hai là dựa vào kinh nghiệm lúc trước, sẽ không xuất hiện di chứng, nếu có sẽ tiếp tục điều trị; thứ ba, căn cứ vào bệnh tình trước mắt của bệnh nhân, không cần phải chuyển phòng bệnh, nếu bệnh tình chuyển biến cần chuyển phòng thì sẽ quyết định sau.

Người nhà không hài lòng với lời giải thích, thậm chí còn có người cầm máy ghi âm, lén lút ghi âm lại. An Phi ngăn một người trong nhóm đó lại, nhưng có người giấu rất kín, chưa chắc cô có thể phát hiện ra hết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.