Chương 260: TÂM BỆNH
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1196 chữ
- 2022-02-06 09:39:33
Ở nước ngoài, Singapore và HongKong phát hiện chế phẩm từ sữa của Yili bao gồm kem và kẹo sữa Đại Bạch Thố có chứa Melamin8e.
Sữa tươi Đài Loan nhập khẩu từ Trung Quốc phát hiện có Melamine.
Cadbury nước Anh đã xác nhận, phát hi3ện chocolate sản xuất tại Trung Quốc có Melamine.
(1) Sudan đỏ: chất nhuộm sudan, đây là một chất nhuộm màu trong công nghiệp dùng để nhuộm màu đỏ cho plastic và các chất tổng hợp khác.
Phụ huynh rơi vào đường cùng, đành dùng chân bỏ phiếu, sẽ không bao giờ cho con cháu mình dùng bất kỳ sản phẩm sữa bột nội địa nào nữa, dù là thu nhập thấp hay cao.
Những người này điên cả rồi, ngay cả sữa bột của trẻ sơ sinh mà cũng không tha, trẻ em là đóa hoa của đất nước, nếu đứng trước mặt, có bắn chết bọn họ mười lần cũng không đủ.
Chủ nhiệm Hàn lớn tuổi, lòng dạ bao dung, những năm gần đây ông rất ít khi tức giận,
sự kiện sữa bột có độc'' làm ông nổi giận, tức đến nỗi suýt mắng chửi người khác.
Truyền thông HongKong ủy thác Trung tâm Kiểm nghiệm HongKong ki9ểm tra sữa bột Nestlé do Hắc Long Giang sản xuất có chứa Melamine.
Những người lớn có con cháu uống sữa bột nội đ6ịa lâm vào khủng hoảng, phòng khám bệnh khoa Nhi và cấp cứu khoa Nhi thất thủ, thậm chí còn nhiều bệnh nhân hơn cả lúc dị5ch bệnh tay chân miệng, người dân không có tiền đi kiểm tra hàm lượng Melamine trong sữa bột, chuyện tốt nhất bọn họ có thể làm là đến bệnh viện kiểm tra, xem rốt cuộc đứa trẻ có vấn đề không.
Sữa bột có độc còn đáng sợ hơn sudan đỏ(1) năm 2005, vụ việc lần này trực tiếp đánh vào vị thành niên, làm nhân dân cả nước nảy sinh nghi ngờ với các nhãn mác
hàng Trung Quốc
,
miễn kiểm quốc gia
, thậm chí còn sinh ra nghi ngờ với thứ gọi là
địa vị
trong bộ máy chính quyền quốc gia, uy tín lâu năm sụp đổ hoàn toàn.
Cậu ta uống thuốc diệt cỏ - Atrazine, cũng không biết cậu ta lấy dũng cảm đâu ra mà uống hết cả lọ. Atrazine không có độc tính mạnh như Paraquat, sau khi rửa ruột kịp thời, lọc máu, cuối cùng đã cứu được mạng sống của cậu ta.
Theo như mẹ cậu ta nói, từ khi lên lớp mười, thành tích học tập của cậu ta kém dần, ở nhà càng ngày càng ít nói, sau đó dần dần không muốn đi học nữa. Ba mẹ cậu ta làm nông, một lòng mong con hơn người, cố gắng cho cậu ta đi học. Rốt cuộc, đến năm lớp mười học kỳ một, giáo viên gọi phụ huynh đến, nói cậu bé này có hành vi lạ thường, bảo bọn họ đưa đến bệnh viện khám.
Nhưng ba mẹ đưa cậu ta đến bệnh viện khám thì không có gì lạ thường, đành phải cho cậu ta tạm nghỉ học. Ở nhà một năm, ba mẹ ra ngoài làm việc, Lữ Kiến Hoa đóng chặt cửa không ra ngoài, bình thường chỉ ăn rồi ngủ. Học kỳ này vừa khai giảng được một tuần, cậu ta về nhà nói với ba mẹ không muốn đi học nữa, các bạn trong lớp nhìn cậu ta với ánh mắt rất kỳ lạ, giống như một con quái vật vậy.
Chú bớt giận đi, chúng ta ở gần Hà Bắc, trong thôn có rất nhiều người mua sữa Tam Lộc, dạo này trong số những đứa bé đến kiểm tra, không ít bé có vấn đề, ngày nào Chủ nhiệm Thôi cũng bận rộn, quay như chóng chóng.
An Phi vừa khuyên Chủ nhiệm Hàn vừa không nhịn được oán giận theo.
Em đọc trên mạng nói, sữa bột có độc làm đầu đứa bé to ra, nhưng mấy đứa bé đến bệnh viện chúng ta kiểm tra nhìn ai cũng bình thường mà, tại sao lại như vậy?
Mễ Lan tò mò hỏi.
Năm 2003, Phụ Dương An Huy xuất hiện tình trạng trẻ đầu to, vì thương nhân lòng dạ hiểm độc dùng nguyên liệu kém chất lượng, hàm lượng Protein thấp, đứa bé bị suy dinh dưỡng nặng. Melamine là nguyên liệu hóa chất, không thể uống được, chủ yếu sẽ gây ra các bệnh về thận, bệnh nhân xuất hiện tình trạng tiểu ra máu, nước tiểu kết sỏi, suy thận.
An Phi giải thích sơ qua.
Nói đến suy thận, lại nhớ đến bé khóc nỉ non trong tivi, ba mẹ cực kỳ đau lòng, ba người không nói gì nữa, trong văn phòng yên tĩnh lại.
Chủ nhiệm Hàn, giường 12 phải làm sao đây?
An Phi đột nhiên nhớ đến vấn đề mới gặp phải lúc đi thăm phòng sáng nay.
Giường 12 là một cậu bé 17 tuổi, Lữ Kiến Hoa, dáng người cao ráo, mắt to, mũi cao, là một thiếu niên tuấn tú. Cậu ta không nói nhiều, lúc Chủ nhiệm hỏi, cậu ta chỉ nhỏ giọng trả lời, còn nở nụ cười ngại ngùng đặc trưng của thiếu niên thanh xuân. Nguyên nhân cậu ta đến bệnh viện là - uống thuốc độc.
Ba mẹ cậu ta khuyên răn một hồi lâu, bảo cậu ta hôm sau cứ tiếp tục đến trường, kết quả đêm hôm đó Lữ Kiến Hoa tự uống cả chai Atrazine trong phòng ngủ. May là mẹ cậu ta vì lo lắng nên mới vào phòng kiểm tra rồi phát hiện, nếu không đợi đến sáng hôm sau thì mọi chuyện đã quá chậm trễ rồi.
Chú cảm thấy cậu ta có bệnh tâm lý - chứng trầm cảm.
Chủ nhiệm Hàn suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận.
Sao chú lại nghĩ như vậy, có bằng chứng không?
Đương nhiên An Phi đã từng học tâm lý học hồi đại học, còn từng thực tập ở bệnh viện tâm thần. Lúc đó cô có hứng thú với bệnh tâm thần phân liệt, đến khoa Cấp cứu được một năm đã gặp qua mấy ca ví dụ, nhưng chưa từng tiếp xúc với người có chứng trầm cảm.
Chứng trầm cảm có những biểu hiện như: Tâm trạng sa sút, không cảm thấy hứng thú và vui sướng, không đủ sức lực hoặc cảm thấy mệt mỏi. Mấu chốt là cậu ta cho rằng tương lai của mình u ám nên có ý thức tự tử. Thời gian kéo dài hơn hai tuần, nên chú cảm thấy cậu ta mắc chứng trầm cảm.
Chủ nhiệm Hàn nói lý do, gần đây ông có đọc sách tâm lý học, liên quan đến rất nhiều bệnh án, chứng trầm cảm là căn bệnh thường gặp ở khoa Nhi.
An Phi và Mễ Lan cẩn thận nhớ lại bệnh sử và những gì Lữ Kiến Hoa đã trải qua, rồi gật đầu tán thành.
Mới mười bảy tuổi mà đã mắc chứng trầm cảm, cậu bé này đáng thương thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.