Chương 266: VỘI KHÔNG KỊP CHUẨN BỊ



Phi Phi, tháng sau tớ đến ngày dự sinh rồi, bệnh viện các cậu có đủ giường bệnh không?
Giọng nói nhàn nhã của Tô Mi từ trong điện thoại truyề8n ra.


Đã nói trước với cậu là khó đặt mà, người ta tranh giành sinh em bé Olympics nhiều lắm, nay năm khoa Sản có nhiều bé hơn cả năm3 ngoái, khó kiếm được giường lắm.
An Phi vừa nghe thấy việc này, đầu đã muốn nổ tung.
Phòng cấp cứu rối loạn, một người cơ thể đầy máu nằm trên giường gần cửa, dưới đất là một bà cụ đang gào khóc.
Lúc nhìn thấy bà cụ, An Phi sửng sốt, hơn một tiếng trước bà ấy và An Phi vừa nói chuyện với nhau xong, bà ấy còn nổi giận. Người này không ai khác, đúng là người nhà giường 9, vậy thì người nằm trên giường cấp cứu là...

Ơ, giọng nữ cao biến thành giọng nam trầm rồi này.
An Phi bật cười, bị Khương Thiệu Vân đánh mạnh một cái.

Được rồi, không đùa nữa, ngày mai em mang cho chị trà thông cổ của ba em, chắc chắn có hiệu quả với cổ họng của chị đó.
An Phi đột nhiên thấy rất nhiều người bao vây phòng cấp cứu, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô vội chào tạm biệt Khương Thiệu Vân rồi chạy sang bên đó.

Cũng tại sữa bột Tam Lộc gây họa, mấy ngày nay không ít phụ huynh đưa con em mình đến khám, mấy cô ấy đứng quầy phân khoa nói chuyện cả ngày trời ròng rã một tuần rồi, không mất tiếng mới là lạ.
Anh chàng hiệu thuốc nói thay Khương Thiệu Vân.
An Phi ngại ngùng cười, chả trách tối hôm qua giọng nói của Chủ nhiệm Thôi còn thấp hơn cả Baidu, chắc cũng khám cho nhiều bệnh nhân lắm đây, nói chuyện nhiều quá thành ra khản giọng.

Đang yên đang lành sao tự nhiên khản giọng, cãi nhau với anh Triệu à?
An Phi trêu ghẹo nói.
Khương Thiệu Vân trợn trừng mắt, chỉ đoàn người đang xếp hàng.
Cô cảm thấy hơi thở của mình đột nhiên ngưng trệ, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè ép, làm cô không thở nổi. Hôm qua lúc thăm phòng Lữ Kiến Hoa, ông ấy còn mỉm cười với bọn họ, ban đêm còn bất chấp hát hò. Hôm nay buổi sáng ông vừa nổi giận đùng đùng với mọi người, tràn đầy sức sống, thế mà chỉ trong chớp mắt, ông ấy đã nằm đây...

Tình hình thế nào?
An Phi không nhấc chân mình lên nổi, giọng nói chua chát, cô hỏi Lục Viễn đang phục hồi tim phổi cho bệnh nhân.
Rèm cửa sổ của phòng cấp cứu đã kéo vào, nhóm người vây xem bị rèm cửa che khuất, thỉnh thoảng chỉ trỏ cái gì đó.
An Phi xen vào nhóm người, đẩy cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cũng rất tò mò, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Té từ trên cao xuống, tầng 4.
Lục Viễn trả lời qua loa.

Ông già, sao ông ngu ngốc vậy...
Bà cụ nắm chặt tay dính đầy máu của bạn già không buông, khóc khản giọng:
Ông mở to mắt ra mà nhìn tôi này, hai chúng ta đã cùng đi nhau đến một đời rồi, ông không thể bỏ tôi lại một mình thế này được.


Tớ không quan tâm, đến lúc đó cậu nghĩ cách ch9o tớ, dù sao thì cũng không thể nằm ở hành lang được.
Tô Mi ăn một quả táo, làm nũng với An Phi.

Cố gắng vậy, tớ không dám đảm bảo v6ới cậu, nghe nói bây giờ người của bệnh viện sinh con cũng không có giường. Tớ chỉ là một bác sĩ nhỏ, cậu tìm tớ thì không bằng bảo ba cậu gọi5 điện cho Trưởng khoa Hứa, không chừng sẽ giữ lại cho cậu một cái giường đó.
Lúc An Phi nghe Lô Thanh hội chẩn, oán giận với tình hình của khoa Sản, cô đã biết chuyện của Tô Mi rất khó giải quyết.

Ông cụ nhà tớ bây giờ đã lui về sau rồi, lời nói không có giá trị như trước, nhưng cũng có thể thử xem sao. Nhưng cậu là mẹ nuôi của con tớ, cậu phải nghĩ cách giúp đó, không được từ chối đâu đấy.
Tô Mi sẵng giọng.

Chuyện của cậu, tớ nào dám từ chối chứ.
An Phi cười đồng ý, hai người nói chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.

Mất tiếng là tai nạn lao động, y tá trưởng cũng không cho nghỉ vài ngày.
An Phi không khỏi đau lòng cho cô ấy.

Trước giờ ở khoa Cấp cứu, vết thương nhẹ cũng không thể nghỉ làm, vết thương nhẹ này của chị cũng không có gì cả, xin cái gì mà xin!
Khương Thiệu Vân thấp giọng nói.
Dáng vẻ của bà cụ làm mọi người nhìn vào ai cũng chua xót, nhưng chỉ mình An Phi biết đầu đuôi câu chuyện.
Đầu óc cô trống rỗng, ai cũng nói bây giờ Paraquat là thuốc độc mạnh nhất, tỉ lệ tử vong lên đến hơn 50%, nhưng dù có độc cũng không thể cướp mạng sống ngay được. Nhưng căn bệnh tâm lý như chứng trầm cảm, chứng rối loạn lo âu, thời kỳ mãn kinh, khoa Cấp cứu không hiểu hết, nhưng lại cướp đi mạng sống trong vô hình, còn dễ dàng đưa bệnh nhân đi, bọn họ cũng bất lực.
Khương Thiệu Vân nổi tiếng to mồm, tính tình của cô ấy không yên tĩnh như vậy được, An Phi mỉm cười mở to hai mắt nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, sao lại thấy hôm nay cô ấy lại béo hơn một chút rồi.
Bị cô nhìn mất tự nhiên, Khương Thiệu Vân hung hăng trừng mắt, anh chàng trong hiệu thuốc bị hai người bọn họ chọc cười:
Bác sĩ An, Thiệu Vân khản giọng rồi, không nói được, cô đừng chọc tức cô ấy.

Gần rạng sáng mới được đi ngủ, bận rộn cả một buổi sáng, ngáp ngắn ngáp dài, An Phi chợt nhớ trong ngăn kéo phòng trực có một gói cà phê, cô dặn dò Mễ Lan nếu có chuyện gì thì gọi điện, cô muốn nhân lúc rảnh rỗi pha cà phê để uống.
Hành lang khoa Cấp cứu từ quầy phân khoa chia thành ra hai bên, một bên là phòng cấp cứu, lúc này dãy ghế trước phòng khám người nhà ngồi đợi kín ghế, đa phần là phụ huynh đưa con đến khám, bên kia là phòng theo dõi, dãy ghế hành lang có vẻ trống trải hơn nhiều.
Trước quầy phân khoa, một đoàn người xếp hàng thật dài, Khương Thiệu Vân không có ở sau bàn, mà ghé vào cửa sổ nhỏ của quầy thuốc không biết nói gì với anh chàng trong đó.
An Phi lặng lẽ đến sau lưng cô ấy, vỗ mạnh một cái, cô ấy giật bắn người, nhìn thấy là An Phi, cô ấy chỉ liếc một cái, không nói gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.