Chương 276: CHUYỂN DẠ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1270 chữ
- 2022-02-06 09:40:03
An Phi dường như mất hết sức lực, cô đau lòng phát hiện, bây giờ mình không còn sự ngang ngạnh, cuồng loạn, cố gắng quên mình như khi8 yêu lần đầu nữa. Chẳng lẽ tình yêu của cô đối với Vương Dịch Tường cũng chỉ đến vậy thôi sao, hay là mọi sự mãnh liệt cô đã tiêu ha3o hết cho tình yêu trước rồi?
Tình yêu không có sự mãnh liệt, thật là... vô vị và đáng buồn.
An Phi hâm mộ nhìn. Lúc cô còn nhỏ, ba mẹ bận công việc, rất ít có thời gian chơi với cô, hơn 2 tuổi đã đưa đi mẫu giáo.
Thích xích đu à? Sau này chúng ta có thể treo ngoài sân nhà chúng ta một cái cũng được.'' Vương Dịch Tương đưa tay ôm cô, dịu dàng nói. Giọng nói trầm thấp của anh mang theo sức mạnh quyến rũ, làm mấy cô gái không từ chối được.
Vậy nên lần này, cô sẽ không trốn tránh nữa, mặc kệ bọn họ có thích cô hay không, hai người cũng sẽ sánh vai đối mặt, tuyệt đối không trốn tránh.
Trong lúc nói chuyện, xe đã đến khu dân cư, Vương Dịch Tường dừng xe, mở cửa cho An Phi. Trời thu tháng Mười, thời tiết mát mẻ, trên quảng trường khu dân cư có nhiều người chơi đùa, trước lầu không biết là ai đã treo xích đu dưới bóng cây, vô cùng đẹp mắt, một vài đứa trẻ mẫu giáo đang chơi đùa, xung quanh tràn ngập tiếng nói cười.
''Ồ, Chủ nhiệm Vương mau đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi, chúng tôi cũng về đây.'' Lục Viễn cho rằng An Phi ngưỡng mộ Vương Dịch Tường, vừa thấy anh đã từ nữ hán tử trở thành thục nữ chỉ trong một giây, trở nên ít lời, nên anh ta vội tạo cơ hội cho cô.
Mễ Lan lén cười, giơ tay ra dấu ''cố lên'' với An Phi.
''Nói rồi đấy, đến lúc đó không được từ chối đâu.''
''Được.'' Chỉ một chữ vô cùng đơn giản, An Phi đã đồng ý, trong lòng như nồi nước vừa mở nắp, mãi một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
An Phi lạnh run, vội vàng đứng dậy rời khỏi hiện trường.
Chúng ta công khai quan hệ đi, đỡ có người thương nhớ em.'' Trên đường lái xe, người nào đó bắt đầu lải nhải.
Vậy nên cô rất thoải mái với đám hoa cỏ bên cạnh Vương Dịch Tường, nhất là sau chuyện của Hương Kiến. Cực phẩm như Hương Kiến và Lâm Mộng Phạm mà anh cũng không động lòng thì làm sao người khác lọt nổi vào mắt xanh của anh được.
Chị Phi Phi?
Mễ Lan vỗ nhẹ cánh tay cô.
''Hả!
An Phi đột nhiên ngẩng đầu, thấy ba người nhìn chằm chằm mình, cô ngại ngùng cười: ''Ngại quá, mệt nên thất thần.''
Ba người trên bàn hóa đá, lý do này thật sự... không có tí thành ý nào. Trước khi Vương Dịch Tường tới vẫn còn trò chuyện vui vẻ, mặt mày hớn hở, thế mà chỉ trong chớp mắt lại nói mệt nên thất thần, ai tin chứ.
An Phi ho khan một trận, cười đến khom cả lưng. ''Trái tim của anh ấy đặt trên người Lữ Tiêu Tiêu cả rồi, anh đùa cái gì lớn vậy. Vả lại anh cũng không kém anh ấy mà, sao em phải thay lòng đổi dạ chứ.''
Người nào đó khẽ nhếch miệng, cuối cùng cũng tươi cười. Anh từng bị người khác đào góc tường, nên khó tránh nhạy cảm với chuyện này, người đã từng bị tổn thương thường sợ mình bị tổn thương lần nữa. Lúc trước anh lựa chọn An Phi không phải là vì sự chung thủy của cô làm anh cảm động sao?
Nội tâm cô cứ trăn trở 9mãi, ba người trên bàn vui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện, Vương Dịch Tường ăn xong, anh đảo mắt nhìn qua đối diện như chưa bao giờ nhì6n, mỗi động tác của cô, anh đều thấy cả.
Tiểu An, tôi đưa cô về nhà, dù sao tôi và cô ấy cũng ở cùng một khu dân cư, tiện đ5ường.'' Vương Dịch Tường khách sáo nói, câu sau là để giải thích với Lục Viễn và Mễ Lan.
Cô đã từng gặp mẹ của Vương Dịch Tường, đã lâu như vậy nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện mẹ anh mời cô sang nhà chơi, có thể thấy bà ấy có ấn tượng chưa tốt với An Phi.
Nhưng mà gặp ba mẹ là một trong những chuyện khó trốn tránh. Lúc trước Âu Dương sợ ba mẹ An không hài lòng về mình nên liên tục tránh né, trong lòng An Phi vừa đau khổ vừa không yên, cuối cùng đây cũng là một trong nguyên nhân cô hết hy vọng.
Vương Dịch Tường lạnh mặt, không nói gì, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
An Phi tựa vào ghế ngửa mặt lên, thua trận, cuối cùng cũng nói:
Được rồi, em đi, nhưng tuần này em trực đêm, tuần sau được không.''
''Ai thương nhớ em? Ai vậy, sao em không biết.'' An Phi ngây người khó tin, cô chưa từng cảm thấy mình trêu hoa ghẹo nguyệt ai cả.
''Lục Viễn đó, anh thấy anh ta đi với em cười rất vui vẻ.'' Vương Dịch Tường vừa nói, trong xe toàn mùi chua.
''Vậy chủ nhật em phải đồng ý về nhà với anh, nàng dâu xấu thì cũng phải gặp ba mẹ chồng.'' Vương Dịch Tường bất ngờ nói.
''Ơ, em chưa chuẩn bị xong.'' An Phi từ chối theo bản năng.
''Anh mặc kệ, chúng ta quen nhau quang minh chính đại, anh không muốn chúng ta mập mờ.'' Thái độ của anh kiên quyết.
''Được rồi, coi như em xin anh, đợi thêm một khoảng thời gian nữa được không.'' Hiếm khi An Phi ăn nói khép nép như vậy, dáng vẻ như cô vợ nhỏ, rất tội nghiệp.
An Phi phì cười, hôn nhẹ lên mặt anh rồi bỏ chạy.
Hôm sau, An Phi nghỉ làm, Vương Dịch Tường vẫn đến phòng khám bệnh như bình thường. Cô ngồi trên ghế sofa xem tivi với bà ngoại. Trên tivi đang chiếu
Lượng kiếm
, là phim phát lại, bà ngoại thích xem nên cô cũng xem lại.
An Phi ngạc nhiên, hai tên dở hơi này còn muốn hợp bọn bán đứng cô.
Mượn đà, Vương Dịch Tường ga lăng giơ tay mời cô về cùng.
Em còn thích sao trên trời nữa, anh giỏi thì hái xuống đi.'' An Phi cười ngọt ngào sẵng giọng.
''Hái sao không phải là việc khó, vấn đề là để ở đâu thôi, cả thành phố L cũng không chứa nổi một ngôi sao, chẳng lẽ phải để trong sa mạc à?'' Vương Dịch Tường nhíu mày, giả vờ suy nghĩ sâu xa.
''Hai người ở cùng khu à? Trùng hợp thật.'' Hai người cùng quay đầu nhìn An Phi.
An Phi ngoan ngoãn nhìn chằm chằm mặt bàn, suy nghĩ viễn vông, hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói gì. Cô là người siêu tự tin, chưa bao giờ nghĩ người trong lòng sẽ thích người khác, cho dù là Âu Dương.
Đến đoạn Triệu Gia Dụ tắm máu quỷ, Lý Ngọc Long nổ pháo toàn thị trấn, trong lúc cô vừa vui vừa buồn, điện thoại chợt vang lên, là Tô Mi.
Phi Phi, tớ sắp sinh rồi, vừa vỡ nước ối.'' Cô nhận điện thoại, giọng nói hoảng sợ của Tô Mi truyền đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.