Chương 286: KIÊN TRÌ


Chu Tiểu Xuyên tự mình chạy đến bệnh viện, nhờ An Phi chỉ dạy những kiến thức liên quan đến ngộ độc Thallium. Đây là lần đầu tiên 8bọn họ gặp trường hợp này.


Không chỉ các cậu thôi đâu, tớ cũng mới gặp lần đầu tiên, lúc trước chỉ thấy qua trên tivi và3 sách. Mấy ngày trước tớ đã gửi cho cậu mấy thông tin liên quan rồi, cậu về từ từ mà xem.


Bây giờ An Phi không có phòng 9làm việc, chỉ có thể tiếp Chu Tiểu Xuyên ở phòng trực, nếu không đứng ở phòng theo dõi nói chuyện thì quá kỳ lạ.

Được rồi, biết cậu thanh chính liêm minh rồi. Đúng rồi, hỏi thăm một việc luôn, các cậu có kiểm soát chuyện buôn người không?
Nhớ tới chuyện của cô gái tên Mai, trong lòng cô cứ bất an, nhân lúc anh ta đến đây, cô vội vàng hỏi thăm.

Nhân khẩu thất lạc do đồn quản lý, còn buôn người là phạm tội, thuộc quyền của đội hình sự bọn tớ, nhưng mà vấn đề này thường dân không tố cáo thì quan không truy xét. Sao vậy, khoa Cấp cứu có luôn vụ buôn người à?
Chu Tiểu Xuyên giật mình, nửa năm nay An Phi tạo cho anh ta không ít việc làm.

Không chỉ nghi là buôn người, mà có thể là vượt biên. Bọn tớ có một bệnh nhân là cô dâu nước ngoài, kết hôn được ba ngày thì uống thuốc độc tự tử, người nhà cô ấy vô tình thổ lộ là em gái cô ấy đưa cô ấy đến Trung Quốc, cô ấy uống thuốc độc tự tử là vì nhớ người thân ở nhà, nhất là con mình.
An Phi nói chuyện giấu kín trong lòng, nói ra thoải mái hơn nhiều, hoàn toàn không để ý khuôn mặt đen sì của Chu Tiểu Xuyên.

Người t6a điều kiện làm việc thì càng ngày càng tốt lên, cậu thì hay rồi, còn tụt lùi nữa.
Chu Tiểu Xuyên cầm cốc nước An Phi mời, trêu 5chọc nói.

Tớ là lính quèn, không giống Đội trưởng Chu, đã thành lãnh đạo rồi, muốn làm gì cũng được.
An Phi cười nhạt, uyển chuyển từ chối anh ta.

Đừng, chúng ta giống nhau mà, cũng là lính thôi, tớ đã chuyển đến phòng làm việc tập thể rồi.
Chu Tiểu Xuyên vội thanh minh, dạo này đang chấn chỉnh công chức, nghe nói là hạn chế diện tích phòng làm việc, rất nhiều phòng làm việc riêng lúc trước giờ đã bị gộp lại, sợ lúc ban kỷ luật thanh tra điều tra bị vượt chỉ tiêu.

Nếu qua đây bằng hôn nhân hợp pháp thì sẽ có trong danh sách đăng ký, bên quản lý xuất nhập cảnh và đại sứ quán có ghi lại. Nếu như không thì cô ấy không có thân phận hợp pháp, thuộc loại nhập cảnh phi pháp, phải trục xuất về. Còn nếu là buôn người thì có thể vấn đề nghiêm trọng hơn, cậu đưa tên và địa chỉ gia đình cô ấy cho tớ, tớ về điều tra thử.
Vẻ mặt Chu Tiểu Xuyên trở nên nghiêm túc, việc này tuy lớn mà nhỏ, nếu anh ta đã biết rồi thì không thể mặc kệ được.

Nếu, tớ nói nếu là thật thôi nhé, thấy bọn họ cố gắng hết lòng điều trị cho cô ấy, có thể giảm bớt tội được không.
An Phi đồng cảm với cô gái, mà cũng tiếc thương cho người chồng trên danh nghĩa của cô ấy.

Yên tâm, bọn tớ sẽ không bỏ qua người xấu, cũng không trách oan người tốt.
Chu Tiểu Xuyên chính nghĩa nói. Bọn họ chỉ phụ trách phá án, những chuyện khác do tòa án xét xử.
Tiễn Chu Tiểu Xuyên về, An Phi lập tức đến phòng giám sát. Hơn mười ngày rồi cô không đến, phòng giám ngoại trừ giường 1 và giường 2 chưa đổi bệnh nhân, thì còn lại đều không quen mặt.

Lại tới thăm cô gái nước ngoài em nhận vào à.
Lý Mộc Tử cầm một chồng tài liệu lật xem, nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy An Phi, cô ấy cười nói.

Đúng vậy, dạo này cô ấy thế nào rồi chị?
An Phi vừa nói vừa đi đến giường 1, đi ngang qua Tuyết Tình đang viết biên bản theo dõi, cô tiện tay vỗ vai cô ấy, coi như là chào hỏi.

Đừng tốn công nữa, cô ấy không phải là người câm điếc, không hiểu được ngôn ngữ của người câm điếc đâu. Bọn chị giao tiếp với cô ấy, chỉ dùng từ ngữ đơn giản như
ăn cơm
,
đại tiểu tiện
thôi.
Vu Tuyết Tình đắp chăn cho cô gái, tiện thể an ủi An Phi.

Chị Tuyết Tình, nếu cô ấy tỉnh rồi thì lúc người nhà đi vào, cô ấy phản ứng thế nào?
An Phi thấy trao đổi không hiệu quả đành phải hỏi y tá.

Lần nào cũng kích động hết, hình như người nhà và cô ấy cũng không thể giao tiếp với nhau được. chồng cô ấy đi vào, nhưng chỉ trông một lúc rồi lại đi ra.
Vu Tuyết Tình nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói.

Không hiểu tiếng Trung, vậy mấy chị trao đổi với cô ấy thế nào?
An Phi ngạc nhiên hỏi.

Dùng tay, ký hiệu, chẳng lẽ cô ấy biết tiếng Anh à.
Vu Tuyết Tình cười.
An Phi thử làm mấy ngôn ngữ cơ thể, Mai mờ mịt, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa cô đang biểu đạt. Sau khi thử vài lần, An Phi hoàn toàn tuyệt vọng, xem ra là cô không có tài năng ở phương diện ngôn ngữ rồi.

Có nghe thấy chúng tôi nói chuyện gì không?
An Phi lớn tiếng hỏi.
Mai nhìn cô lắc đầu.

Đừng tốn sức nữa, cô ấy không hiểu tiếng Trung đâu.
Vu Tuyết Tình nhàn nhạt nói.

Cũng may là đã tỉnh rồi, coi như là giữ lại được nửa tính mạng. Ngày hôm qua, Cholinesteras(2) đã tăng lên 1000, chắc là ngày mai có thể chuyển sang phòng theo dõi được rồi, còn về việc khi nào sẽ khỏi hoàn toàn thì phải xem cô ấy ham sống thế nào.
Lý Mộc Tử nói qua loa, cô ấy điều trị bệnh tương tự đã quá quen thuộc rồi.
(2) Cholinesteras: là một họ của esterase có trong tiêu bào chứa este của cholin, một vài trong số đó đóng vai trò chất dẫn truyền thần kinh.
Đúng thật, ánh mắt Mai vụt sáng, nhìn là thấy đã tỉnh táo.
An Phi đứng ở đầu giường 1 có thể nhìn thấy được giường 2, ông cụ đang nhắm chặt hai mắt, không hề có ý mở ra.

Cũng hôn mê cả 2 tuần rồi, giường 2 vẫn chưa tỉnh à?
Cô nhớ hai bệnh nhân này vào gần thời gian với nhau, đúng ra phải tỉnh sớm rồi chứ.

Lẽ ra là có nhiều chuyện hơn, nhưng vấn đề là bệnh tình phát triển chúng ta không thể quyết định được.
Lý Mộc Tử cười khổ nói, bây giờ cô ấy không muốn trao đổi với người nhà giường 2 chút nào.
Gia đình bọn họ vô cùng tự tin, ngày nào cũng đợi, ngày nào cô ta vào cũng hỏi một câu như nhau:
Tỉnh chưa?


Cô ấy chỉ lắc đầu tiếc nuối, đánh tan hy vọng của ba người bọn họ.


Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của chúng ta, nếu bệnh nhân ngộ độc 3911 hôn mê quá mười sáu ngày, căn bản là không còn hy vọng tỉnh lại nữa. Ông ấy...
An Phi muốn nói lại thôi, rõ ràng giường 2 thuộc phạm trù không thể hy vọng được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.