Chương 288: ẨN TÌNH


Nghe xong, Lý Mộc Tử nhíu mày, theo như lời An Phi thuật lại, cô ấy có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó khó xử thế nào.

Vấn đề bây giờ8 là gia đình ruột thịt của Vương Dịch Tường không thể thay đổi được, An Phi không thể cắt đứt quan hệ của anh và gia đình.
An Phi vịn hai tay lên lan can hồ, ngẩng đầu nhìn du thuyền trên hồ, cô chợt nhớ lại chuyện du thuyền với Âu Dương, trong lòng tự coi thường mình một trận.
Chia tay bạn trai hiện tại, nhớ bạn trai cũ, đúng là không được tích sự gì.
An Phi giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu, Lý Mộc Tử không còn ngồi đối diện, mà là Vương Dịch Tường.

Sao anh lại ở đây?
An Phi bỏ sách xuống, sắc mặt lạnh lùng, cất cao giọng nói.

Người vừa hưởng tuần trăng mật về đã kể khổ thì người độc thân phải làm sao.
An Phi sẵng giọng, cô hiểu, lúc yêu đương chỉ cần ngọt ngào, kết hôn rồi thì phải quan tâm đến tất cả mọi chuyện mắm muối, chẳng trách Mộc Tử có cảm giác lạc lõng.

Vậy nên hai người các em trước khi cưới thì phải hiểu rõ quan điểm công khai mọi chuyện, thì sau này mới không có tai họa ngầm.
Lý Mộc Tử đứng dậy, đi đến bên hồ, ôm vai An Phi cười nói:
Đến quán bar uống một ly không?

Đẩy cánh cửa gỗ quán cà phê mà bước vào, bên trong vẫn có hương vị cổ xưa như cũ, mở nhạc cũ Thượng Hải.
Bên quầy bar có vài người ngồi trò chuyện, tận cùng bên trong đúng là Vương Dịch Tường, trước mặt anh đặt vài chai bia, một đĩa trái cây khô, một đĩa trái cây, chắc là đã tới được một lúc rồi.
Còn bạn trai của cô, một câu chia tay là chia tay thật.

Duyên phận là một điều kỳ diệu, thứ là của em thì sẽ không chạy đi đâu được, không phải là của em, dù em có cưỡng cầu thế nào cũng không được, đừng quan tâm quá. Rời xa cậu ta, chúng ta cũng sống tốt được mà.
Lý Mộc Tử ngồi xuống ghế đá cạnh hồ, đăm chiêu nhìn cây cầu 21 vòm.

Đến quán
Xưa
đi, em uống cà phê, chị uống bia.
An Phi không thích không khí ở quán bar.

Được, nghe em.
Lý Mộc Tử khoác tay cô, hai người đi dạo dọc bên hồ.
An Phi chọn một quyển Tam Mao trên kệ phía sau, lật ra, cô thẫn thờ nhìn vào, không phát hiện người đối diện đã quay lại.

Phi Phi.
Người đối diện nhẹ nhàng gọi cô.
Vậy thì nếu An P3hi lựa chọn ở cùng anh, thì chắc chắn phải chấp nhận gia đình và người mẹ cực phẩm của anh.
Đừng nói là An Phi mạnh mẽ quá, cho dù tính tìn9h mềm mỏng chắc cũng khó chung sống hòa bình nổi với bà ấy.
Không lâu sau, hai người đến cửa cà phê
Xưa
, Lý Mộc Tử tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy xe của Vương Dịch Tường đỗ ở phía đối diện, cô ấy hiểu rõ, rất có thể Vương Dịch Tường đang ở đây.
Cô ấy lập tức hướng ánh mắt An Phi sang hướng khác, không để cô phát hiện chiếc xe đối diện, tránh để cô trốn Vương Dịch Tường mà không vào.
Gió đêm thổi đến, mang theo hơi ẩm của nước, hàng cây nhỏ sau lưng Lý Mộc Tử bị thổi xào xạc.

Kết hôn không giống như yêu đương, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.
Lý Mộc Tử khoanh tay trước ngực, mỉm cười.

Anh có chuyện muốn nói với em.
Mấy ngày không gặp, trong mắt anh đầy tơ máu, cằm lún phún râu vẫn chưa được cạo.

Giữa chúng ta còn cái gì hay ho để mà nói nữa.
An Phi nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy bộ dạng của anh, giọng điệu chợt dịu lại.

Lúc học đại học năm hai, mẹ anh bị ung thư cổ tử cung, phải vào thành phố làm phẫu thuật, bác sĩ nói với ba anh, bà ấy không sống được quá ba năm. Nghỉ hè, anh về nhà, trên đầu mẹ anh không còn một sợi tóc, anh đã khóc cả đêm. Lúc khai giảng, anh không chịu quay lại trường học, mẹ đánh anh một trận, nói cho dù bà ấy có chết, anh cũng không được bỏ học. Năm đó, trong thôn mở thầu nhà kính, vì tiền học phí của anh, mẹ anh lén lút ký hợp đồng sau lưng ba. Nhà kính chỉ cao cỡ nửa người, không thể đứng thẳng được, bà ấy phải khom lưng, trồng cà chua bi, trồng liền tận 4 năm, mãi đến khi thôn bọn anh phá bỏ và dọn đi nơi khác. Năm đó, lúc quy hoạch, bởi vì tranh cãi với hàng xóm mà ba mẹ anh cãi nhau. Cảm xúc của mẹ trở nên rất không ổn định, anh dẫn bà ấy đi khám khoa Tâm lý, bác sĩ nói là chứng trầm cảm. Anh mua thuốc cho mẹ, nhưng bà ấy than đắt, không chịu uống, nên trạng thái tinh thần lúc tốt lúc xấu. Lúc em đến, vừa đúng lúc bệnh tình của bà ấy trở nặng.

Nói xong, Vương Dịch Tường thở phào nhẹ nhõm, anh ngửa ra sau, hình như đang cố gắng kiềm chế nước mắt.

Đã mấy ngày rồi Vương Dịch Tường không tìm em à?
Lý Mộc Tử dè dặt hỏi, cô ấy 6không nghĩ ra biện pháp ngay được, đành phải an ủi An Phi trước.

Không có, một tin nhắn cũng không có. Em nghi ngờ có phải tình yêu của bọ5n em chỉ là giả không.
An Phi cười khổ, người ta cãi nhau chết đi sống lại, nhà trai nhận sai, sốt ruột, cố gắng níu kéo.
Lý Mộc Tử kéo An Phi ngồi vào ghế dài, vừa khéo bị bức tường ngăn cách tầm nhìn, không thấy được quầy bar.
An Phi gọi một tách Cappuccino, Lý Mộc Tử gọi hai lon bia, hai đĩa trái cây khô, mới trò chuyện một lúc, Lý Mộc Tử nói là đi toilet rồi rời đi.

Chị Mộc Tử, chuyện gì của chị cũng được như ý, tốt thật.
An Phi vừa thẫn thờ nhìn hòn đảo giữa hồ, vừa nhẹ nhàng nói.
Sắc trời dần buông xuống, ánh đèn bên hồ sáng lên, đủ màu đủ kiểu, ánh sáng lung linh, phong cảnh mộng ảo hơn ban ngày.
An Phi đã từng tiếp xúc với bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, cô biết bọn họ cứng đầu đến mức nào. Nhưng không ngờ căn bệnh này lại xảy ra với người xung quanh cô.


Sao anh không nói rõ ràng với em?
Cô nhìn thẳng anh, muốn tìm cho mình một đáp án rõ ràng.


Anh phải nói thế nào đây.
Vương Dịch Tường chần chừ hồi lâu, từ từ thở dài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.