Chương 290: TÔN TRỌNG NHƯ KHÁCH


Lựa chọn Vương Dịch Tường là cô thỏa hiệp với cuộc sống, cô nhận được cảm giác đồng cảm và mới lạ từ người bạn trên mạng ra hiện t8hực, là sự cảm động khi anh năm lần bảy lượt bày tỏ tình yêu với cô, là tình cảm thánh mẫu đột nhiên xuất hiện khi anh gần sụp đổ3.

Sự ỷ lại của cô còn nhiều hơn tình yêu của cô đối với anh, thậm chí rất nhiều lúc cô tự hỏi chính mình rốt cuộc cô có y9êu anh không.

Cũng như vậy, cô nghi ngờ tình cảm của Vương Dịch Tường đối với cô chỉ là cảm xúc trong cái đêm kiên cường 6đó, hay là sự thấu hiểu lẫn nhau của hai người bạn đã quen nhau hai năm trên mạng, hay chỉ là cô xuất hiện đúng lúc anh muốn kết 5hôn.

Nói chuyện thế nào rồi?
Lý Mộc Tử đến gần, vô cùng phấn khởi hỏi.

Không được tốt lắm, tiếp tục rối rắm.
An Phi thở dài, hai tay ôm đầu gối.
Một nhân viên phục vụ nam đưa một bình trà táo đỏ long nhãn đến, nói là một vị đã gọi, nhắn hai người uống ít cà phê, bia thôi, không tốt cho cơ thể.
Cô nói mình nhát như chuột, nhưng lại dám đến ICU khiêu chiến với cái chết.
Buổi tối chơi bời cả đêm, buổi sáng lại đi muộn, bị Chủ nhiệm phê bình.
Cô tươi sáng, cô đẹp đẽ, cô soi sáng cuộc sống buồn tẻ tĩnh mịch của anh, nên lúc anh nhận ra An Phi chính là Sao Bắc Cực, anh theo đuổi cô không chút do dự.
Cô mong đợi một tình yêu cuồng nhiệt như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, lúc vui thì ngọt ngào, tức giận thì cãi nhau ầm ĩ. Bạn trai của cô có thể giống Ngũ A Ca cùng làm chuyện điên rồ với Tiểu Yên Tử, cũng có thể thâm tình như Nhĩ Khang với Tử Vi.
Nhưng trong hiện thực, Vương Dịch Tường thuộc phái học thuật, anh hiểu mạch máu phức tạp nhất của trái tim, nhưng không hiểu được bạn gái mình có tính hoạt bát, anh biết tặng hoa tặng túi, đưa đi đón về, nhưng không biết bạn gái thích ngạc nhiên và đùa dai.
Bây giờ cô đã hiểu, quỹ đạo cuộc sống của anh hoàn toàn khác với cô, cô tự do, không có bất kỳ gánh nặng nào, thảnh thơi học đại học, anh thì có người mẹ có thể ra đi bất cứ lúc nào, học phí cũng không có.

Được, anh cho em thời gian suy nghĩ.
Vương Dịch Tường thoải mái trả lời, anh hiểu rõ tính tình của An Phi, bây giờ đối xử với cô như xa như gần mới là kế sách tốt nhất.
Anh đứng dậy, rời đi, khách sáo mà xa cách.
An Phi ngạc nhiên ngẩn người nhìn chỗ anh vừa ngồi, đến khi Lý Mộc Tử quay lại, cô mới hoàn hồn.

Em có thể ít về cũng được, anh sẽ không ép em phải hiếu thảo với ba mẹ anh, dù sao bà chỉ nuôi dạy mỗi anh, em không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với bà.
Vương Dịch Tường chật vật nuốt nước miếng, chậm rãi nói.
Mấy ngày nay, anh cứ luôn tự hỏi, nếu mất đi An Phi, sau này anh có thể yêu một người khác nữa được không? Nếu cô có thể thay thế được thì anh bằng lòng đổi, buông tha cho cô, cũng là buông tha cho mình.
Cô bạn gái đầu tiên của anh là bạn trung học, năm nhất đại học, vì hai người yêu xa, cô ấy quay ra yêu người anh em của anh. Từ đó, anh từ chối không cho bất kỳ một cô gái nào bước vào tim mình.

Em nghĩ xem, nếu thật sự như vậy, chúng ta có cần đi tiếp hay không?
Vương Dịch Tường nhếch môi cười khổ, ngọn đèn ở quán cà phê chiếu xuống khuôn mặt anh tuấn, mệt mỏi của anh.

Thực ra, là một chuyên gia, em thấy anh cũng tự hiểu rõ hơn em, chứng trầm cảm không thể điều trị được. Cho dù bây giờ em nói không quan tâm thì cũng không đảm bảo được sau này em sẽ thật sự không quan tâm. Lúc mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn không thể hòa hợp được thì người khổ sở cũng là anh thôi.

An Phi nói thẳng, cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy khoảng cách của bọn họ lại xa thế này, xa tới mức khi nói đến tương lai, cô dùng đến giọng điệu bàn luận công việc, từ tận đáy lòng, cô cảm thấy đau lòng cho mình.
Lý Mộc Tử cầm lấy ly thủy tinh, rót cho An Phi một tách, rồi tự rót cho mình, dùng tay phải cầm lên, hít một hơi thật sâu, khen:
Thơm quá.

An Phi cầm lên, uống một ngụm rồi nói:
Đây là đặc sản của bọn họ, tất nhiên là không tệ rồi.

Lúc trước cô và Tô Mi đến quán thường gọi một ấm trà và một đĩa trái cây khô, ngồi trong quán hết cả buổi trưa.
Sau khi tốt nghiệp, cô bị tình yêu giày vò, còn anh lại gánh trách nhiệm chăm sóc gia đình, bị giày vò bởi trạng thái tinh thần của mẹ.
Lúc cô còn đang suy nghĩ rốt cuộc anh có yêu cô không, vì sao yêu cô mà không chịu dẫn cô về nhà gặp ba mẹ, thì anh lại đang lo lắng cô biết được sự thật rồi sẽ một đi không quay lại.

Em chỉ muốn biết, nếu em không chấp nhận bác gái, anh có chuẩn bị đi tiếp với em không?
An Phi đặt hai tay trên đầu gối, cố gắng duy trì tư thế nho nhã, nhưng thực ra trong lòng cô đã vô cùng rối loạn.
Dù là Lâm Mộng Phạm, Hương Kiến hay những cô gái khác đều bị tim anh nhốt ở ngoài. Lúc lựa chọn Lâm Mộng Phạm, anh cho rằng mình chỉ thỏa hiệp vì hôn nhân, nhưng ông trời thương tình đã để anh gặp An Phi.
Thực ra, người đến gần lòng anh là Sao Bắc Cực, là cô gái như ánh mặt trời đã làm bạn với anh suốt hai năm trên mạng, cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau giải phóng bản thân, cùng nhau trò chuyện tình cảm.
Cô vừa kể chuyện bạn trai mình với anh, vừa lại không bỏ được ba mẹ.
Nghiêm túc mà nói, cô là cô bạn gái đúng nghĩa đầu tiên của anh, anh ở cùng cô, lúc nào cũng dè dặt cẩn thận, sợ sơ ý một chút, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời của anh.
Sau khi tự hỏi bản thân mình nhiều lần, anh mới hiểu được, đối với anh, An Phi không thể nào thay thế được, anh bằng lòng thỏa hiệp vì cô. Dù sao, cô gái khác chưa chắc sẽ tốt hơn An Phi.

Nếu chúng ta còn yêu nhau, em sẽ không trốn tránh.
An Phi cười nhạt, bây giờ cô không nhìn rõ tim mình, nhưng mà một khi đã lựa chọn ở cùng anh, cô sẽ chăm sóc mẹ anh như người thân của mình, tuyệt đối sẽ không bỏ chạy xa.

Dễ tìm được bảo vật vô giá, khó tìm được người chồng có tình cảm, người nào đó quan tâm em lắm đấy nhé, tuy hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp, nhưng buông tay thì vẫn hơi đáng tiếc.
Lý Mộc Tử đã chứng kiến cả quá trình yêu đương của bọn họ, cô khuyên làm hòa chứ không khuyên chia tay.


Tính tình của mẹ thì dễ nóng, ba em cũng không chịu thua bao giờ, nếu bọn em thật sự đến với nhau, đến lúc đó mẹ chồng gặp mẹ em, hai bên nổi giận thì làm sao đây.
An Phi nhớ lại cảnh tượng đó mà thấy ớn lạnh.


Xe đến trước núi sẽ có đường, bọn em yêu nhau trời đất cảm động thì người lớn hai nhà làm sao chia cắt đôi uyên ương được? Nhớ ngày đó chị một mình đến thành phố L, mẹ chị vô cùng lo lắng, chẳng phải cuối cùng cũng vui vẻ sao.
Lý Mộc Tử an ủi cô nói.

Hai người trò chuyện xong thì kéo nhau ra khỏi quán cà phê, Vương Dịch Tường dừng xe trước cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.