Chương 297: LÀM VIỆC TẠI HIỆN TRƯỜNG
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1304 chữ
- 2022-02-06 09:40:27
Cục trưởng Tiêu lúc nào đến bệnh viện cũng ra vẻ ta đây, bây giờ trước mặt lãnh đạo thành phố, ông ấy không dám thô lỗ, khiêm tốn nói:
Cụ8c Y tế đã chuẩn bị sẵn phương án cấp cứu, xe cộ và nhân viên, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh của thành phố.
Lời nói này cũ3ng chưa tuyên bố được điều gì, như đá bóng trở về.
Trước khi tới đây, ông ấy đã nghĩ xong phương án, xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cần quản lý, nếu con số tử vong không ngừng tăng lên thì trách nhiệm của bọn họ còn lớn hơn.
Đẩy sự việc lên phía trên, nếu trong tỉnh không đưa ra được đáp án chính xác thì việc bọn họ không đưa ra được đáp án cũng là đương nhiên, sẽ được miễn trách, nếu trong tỉnh tra được, không cần phải nói, mọi người đều vui, bọn họ còn được mang danh xử lý kịp thời.
Vậy Cục trưởng Lý thấy thế nào?
Thị trưởng Văn hơi nhíu mày, đương nhiên khô9ng hài lòng với câu trả lời của Cục trưởng Tiêu.
Ngồi cạnh Thị trưởng là một người đàn ông cao gầy tầm 45 tuổi, ông ấy hắng giọng6, chuẩn bị lên tiếng. Ông ấy là Cục trưởng của Trung tâm kiểm soát ngừa bệnh thành phố L (tiền thân là trạm phòng dịch thành phố), cấp hu5yện, ngang cấp với cục Y tế.
Phương án điều trị của bệnh viện có gì khó khăn không?
Khác với các bộ phận hành chính, Thị trưởng tương đối khách sáo với Viện trưởng.
Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, tạm thời thì không có.
Viện trưởng Tiêu vội đáp lại.
Không phải là Thị trưởng Văn không biết ông ấy đang tính toán cái gì, nhưng bây giờ, ngoại trừ xin viện trợ thì những người ngồi đây không ai có cách nào tốt hơn, phương án giải quyết không thể bị chậm trễ được, chậm một bước, tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trong thành phố bảo bà ấy đến ngay trong đêm là để quyết định phương án giải quyết sự việc. Vả lại, mời được chuyên gia trong tỉnh đến cũng không có gì không tốt, lại thêm một người đề xuất phương án.
Thị trưởng đã tuyên bố, mọi chuyện coi như được quyết định xong, cấp dưới lập tức hành động.
Còn về chuyện kinh phí, chỉ cần giải quyết mọi chuyện thuận lợi, sợ gì trên thành phố không cho bọn họ kinh phí nữa?
Nếu thành phố không giải quyết được thì mời chuyên gia trong tỉnh đến đây, chi phí không thành vấn đề, bảo đảm tính mạng của người dân được an toàn là trách nhiệm không thể thoái thác của chúng ta.
Thị trưởng Văn gật đầu, đồng ý với quan điểm của ông ấy.
Chủ nhiệm Thôi lấy tiêu bản để kiểm nghiệm đã chuẩn bị trước, giao cho người của trung tâm kiểm soát thành phố, bọn họ lái xe đi vào tỉnh suốt đêm, giao tiêu bản, đón chuyên gia.
Mọi chuyện đã kết thúc, Thị trưởng Văn hỏi người đàn ông mặc đồ cảnh sát, dáng người hơi mập ngồi cạnh bà:
Cục trưởng Trương, các anh đã tìm được nghi phạm chưa?
Cục trưởng Nghiêm, thành phố chúng ta không phải chỉ mới tuyên bố là thành phố vệ sinh quốc gia ngày một ngày hai, Cục Quản lý đô thị ngày nào cũng đi tuần tra, tại sao xung quanh trường học lại có quầy hàng rong không có giấy phép kinh doanh vậy? Chúng ta là lãnh đạo, phải đặt lợi ích người dân lên hàng đầu, không thể cứ nhìn chăm chăm vào nòng cốt, làm công tác bề mặt được. Tất cả các ngóc ngách đều là bộ mặt của thành phố. Ngày mai các anh phải hợp tác với trung tâm kiểm soát thi hành luật, trọng điểm là những quầy hàng nhỏ xung quanh trường học và tiểu khu, xử lý dọn dẹp theo luật những trường hợp không có giấy phép an toàn vệ sinh.
Thị trưởng Văn tức giận, cao giọng nói, mọi người không ai dám thở mạnh, Cục trưởng Nghiêm ngồi đối diện liên tục khẽ đáp lại.
Thị trưởng Văn nói xong, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Cục trưởng Trương, xem ông sẽ trình bày thế nào.
Hai đồn cảnh sát gần đó đã được phái đi điều tra cả đêm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng thăm dò được tình hình.
Mặt của Cục trưởng Trương càng u ám hơn.
Cục trưởng Trương sầm mặt nói:
Căn cứ theo điều tra của cảnh sát ở hiện trường, quầy hàng rong bán bánh tương hành là của một ông cụ tầm 70 tuổi, lúc trước chưa từng thấy quầy hàng của ông ấy gần đây, người dân xung quanh đều nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy. Ít manh mối, phạm vi điều tra rộng, trước mắt vẫn chưa tìm được nghi phạm.
Người dân bị hại đã hơn 20 người đến bệnh viện, không biết còn bao nhiêu người chưa đến nữa, bây giờ đã có bệnh nhân tử vong, nếu các anh không tìm được nghi phạm thì làm sao kết án đây? Mọi chuyện sẽ giải quyết thế nào? Cho dù tỉnh có tìm được nguyên nhân gây bệnh hay không, chúng ta cũng phải bắt tay từ nguồn thức ăn.''
Đơn vị của bọn họ phụ trách khống chế và phòng bệnh, triển khai xử lý khẩn cấp các sự kiện y tế cộng đồng v.v, có phòng thí nghiệm riêng, coi như là cơ quan chính thống nên phụ trách sự kiện ngộ độc.
Trung tâm kiểm soát của chúng tôi có phòng thí nghiệm, giám sát ít hạng mục, tôi đề nghị mang những chất dịch nôn của bệnh nhân và nguyên liệu thức ăn chưa ăn hết đến trung tâm kiểm soát tỉnh. Ngoài ra nên mời chuyên gia từ viện phòng ngành (viện nghiên cứu phòng bệnh ngành và ngành y tế) và bệnh viện tỉnh đến giúp đỡ hội chẩn.
Cục trưởng Lý nói xong, ông ấy khẽ liếc nhìn sắc mặt Thị trưởng.
Thị trưởng, chuyện hôm nay chúng tôi đưa tin thế nào đây?
Đợi Thị trưởng Văn hạ hỏa, đại diện truyền thông cẩn thận hỏi.
Bây giờ vẫn chưa rõ tình hình thế nào, tạm thời không đưa tin.
Thị trưởng Văn mất kiên nhẫn nói.
Chuyện đã bùng nổ rồi, chúng tôi không đưa tin, bị các trang mạng tư nhân đưa tin mất rồi...
Người đại diện muốn nói lại thôi, Cục trưởng không tới, ông ta chỉ là cấp thấp, không dám khuyên giải.
Các anh viết một thông báo, sau khi bộ tuyên truyền của ủy ban thành phố xét duyệt xong sẽ tuyên bố thống nhất.
Thị trưởng Văn nghĩ một chút rồi quyết định.
Ông ấy còn muốn tìm được nghi phạm hơn tất cả mọi người, nhưng thành phố đông đúc, người dân không cố định, tìm ban ngày đã khó lắm rồi, đừng nói chi là buổi tối.
Nhưng bình thường mấy quầy hàng này đều do Cục trưởng Nghiêm quản lý, xảy ra vụ việc chúng tôi nhận cũng không có vấn đề gì, còn nếu muốn cẩn thận đề phòng thì bên bọn họ phải ra tay.
Cục trưởng Trương lạnh lùng nhìn người đàn ông vui vẻ mỉm cười khi người khác gặp chuyện đối diện ông ấy, gằn từng tiếng.
Lúc nãy Chủ nhiệm Thôi đã nói có một người tử vong, xử lý hậu quả sao rồi?
Thị trưởng Văn rất quan tâm đến thái độ của công chúng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.