Chương 304: XÍCH MÍCH
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1326 chữ
- 2022-02-06 09:40:44
Minh Châu Uyển của Tô Mi gần bệnh viện, lại ở bên hồ, cũng gần với nhà bác nữa, an ninh cũng không tệ, bác thấy thế nào?
8 Vương Dịch Tường giới thiệu khu dân cư mà anh đã chọn trước, nhờ ba An đánh giá.
Không tệ, hai đứa đi làm gần h3ơn, nhưng giao thông ở cổng bố trí hơi có vấn đề, ra vào không tiện, không giống khu của chúng ta, cổng chính nằm ngay tu9yến đường chính luôn.
Trong lòng An Quốc Cường cũng biết anh mua nhà là để kết hôn, Vương Dịch Tường không nói thẳng ra 6thì ông cũng không nói đến làm gì.
Đồng nghiệp của bọn cháu mới mua một căn nhà ở Quốc Tế Tân Thành, giao thông 5thuận tiện, vị trí tốt, xung quanh có đủ trường học.
Chàng trai bị bác bỏ phương án đầu không giận chút nào, tiếp tục đưa ra mục tiêu thứ hai.
Có lẽ vậy.
An Phi cười khổ, cô chỉ biết Lý Mộc Tử sẽ không hiểu được nỗi khổ của con một.
Chàng trai hôm qua em đưa đến tỉnh rồi.
Lý Mộc Tử nói không đầu không đuôi, Chủ nhiệm Thôi đi vào, bắt đầu giao ca, cô ấy lập tức im miệng.
Giao ca xong, Chủ nhiệm Thôi tuyên bố hai chuyện, chuyện thứ nhất, Lý Mộc Tử và Từ Tự Khiêm chính thức trở thành phó Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, chuyện thứ hai, khảo sát bệnh viện hàng đầu bắt đầu tự thẩm tra trong bệnh viện, gần đây sẽ có tổ nội thẩm (tổ chức trong nội bộ bệnh viện, tổ tìm kiếm các vấn đề hiện có) đến các khoa triển khai tuần tra.
Anh có chậm hiểu đến đâu thì nghe xong câu cuối cùng, anh cũng hiểu, không ngờ ba vợ tương lai hy vọng bọn họ ở càng gần càng tốt, tốt nhất là ở cùng khu luôn.
Đối với anh ở đâu cũng không thành vấn đề. Nhưng An Phi lại thích hướng về hồ nước, xuân về nở hoa, hoàn toàn trái ngược với yêu cầu tương lai của ba vợ, anh hơi khó xử, cả hai bên anh đều đắc tội không nổi.
Phi Phi, bác trai cho rằng khu dân cư của chúng ta cũng không tệ, hay là chúng ta mua ở đây đi.
Vương Dịch Tường trong cái khó ló cái khôn, vô cùng thân thiết gọi An Phi, đá vấn đề sang cho cô.
Ngày hôm sau, An Phi làm ca ngày, cô đến sớm hơn một chút, Lý Mộc Tử thấy cô ủ rũ, nhịn không được hỏi cô thế nào. An Phi buồn bực kể lại chuyện ngày hôm qua nói, Lý Mộc Tử hé miệng cười.
Em có phúc mà không biết hưởng, có ba mẹ ở cạnh thật tốt. Nhà chị ở Đông Bắc, chị phải nói biết bao lời hay bọn họ mới chịu dọn đến đây sống nửa năm.
Lý Mộc Tử nói bằng tình hình thực tế, cô ấy theo đuổi chủ nghĩa ích kỷ. Ba mẹ chồng chăm con cho cô ấy, cô ấy không yên tâm được, nên mới năn nỉ ba mẹ mình mỗi năm đến đây ở một thời gian ngắn, có thể giúp cô ấy được một chút.
Khoảng cách giữa các lầu ở Quốc Tế Tân Thành nhỏ, nhà không thoải mái đâu, cháu xem khu của chúng ta đi, diện tích rộng rãi hơn bên đó nhiều.
An Quốc Cường lắc đầu.
Vậy bác xem thử Trung Ương Lệ Đô có được không? Mới mở ở hồ Tây diện tích rộng rãi, thiết bị thượng tầng tốt, không xa với bệnh viện bọn cháu.
Vương Dịch Tường nói năng dè dặt hơn.
Hồ Tây thì xa khu của chúng ta quá, không tiện chăm sóc, ở cùng một thành phố mà người ở Đông kẻ ở Tây thì khó chịu lắm.
An Quốc Cường không vui, thấy vậy, Vương Dịch Tường hơi hồi hộp một chút.
An Phi chợt ỉu xìu như trái cà tím già. Tay của ba mẹ cô quá dài, hận không thể cột cô lại bên cạnh mới yên tâm.
Chẳng trách lúc trước cô quen bạn trai ở xa nghìn dặm, là do cô khát vọng rời xa nhà tới cỡ nào.
Đáng tiếc, cô chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, yêu đương rồi nhưng không dám đi đến tận chân trời với tình yêu của mình, cuối cùng lại quay về làm con gái ngoan của ba mẹ, giống như bây giờ, cô rất muốn sống xa nhà, nhưng không có can đảm trở mặt với ba mẹ.
Mua ở đây thì sao, công việc của hai đứa không có khái niệm ngày nghỉ. Giống Vương Dịch Tường này, buổi tối có ca bệnh nặng là phải đi phẫu thuật ngay, tăng ca như cơm bữa, ở gần ba mẹ, chúng ta mới chăm sóc lẫn nhau được.
An Quốc Cường trở nên nghiêm túc.
Ba con nói đúng đó, con cũng không biết nấu cơm mà, con ở gần thì về nhà ăn chực cũng được.
Cát Phù Dung xen vào.
Bác trai bác gái nói đúng, ở gần thì cũng có cái lợi của ở gần.
Thấy hai ông bà nhà An trăm miệng một lời, trong lòng anh cũng tự biết, hai người đã bàn trước với nhau rồi, anh thuận theo thì tốt hơn.
Mua ở đây à?'' An Phi nghe xong thấy đau đầu.
Từ nhỏ cô được coi như con gái ngoan trong nhà, đi học, công việc, hôn nhân, không có chuyện nào ba mẹ cô không can thiệp vào.
Cứ nghĩ kết hôn rồi cuối cùng cô cũng được tự do, không bị ba mẹ quản nữa, nhưng không ngờ, Vương Dịch Tường nhắc đến chuyện mua nhà, An Quốc Cường lập tức đề xuất mua một căn trong khu. Vậy thì cô kết hôn hay không kết hôn thì có gì khác nhau đâu?
Khoa chúng ta sẽ có chín tổ nội thẩm đến, là bộ mặt của bệnh viện, mọi người không được ôm tâm lý may mắn, phải làm tốt công việc đã được phân chia, đặt yêu cầu cao và nghiêm túc cho mình.
Lời nói của Chủ nhiệm Thôi như một viên đá làm dấy lên ngọn sóng, cuối cùng, đợt khảo sát bệnh viện hàng đầu trong truyền thuyết cũng đã đến.
Chủ nhiệm nói rất đúng, bắt đầu từ ngày mai, phòng hộ lý của chúng ta sẽ thêm yêu cầu tất cả nhân viên hộ lý phải đến bệnh viện trước nửa tiếng, học thuộc quy định làm việc, tự tra tự sửa.
Y tá trưởng Lưu San đợi Chủ nhiệm Thôi nói xong thì nói thêm.
Không thể nào, mỗi ngày phải đến trước nửa tiếng, kéo dài tới khi nào đây?
Khương Thiệu Vân nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Kéo dài đến khi khảo sát bệnh viện hàng đầu chấm dứt.
Bị người khác xen vào, sắc mặt của y tá trưởng rất khó coi.
Các chị em ở phòng hộ lý bắt đầu bàn tán xôn xao, nhất là những người đã kết hôn.
8 giờ bệnh viện làm việc, đưa con đến trường rồi vào khoa thì kịp giờ luôn, bây giờ phải đến bệnh viện giao ca trước nửa tiếng, thành ra việc đưa đón con buổi sáng lại có vấn đề.
Mấy bà chị bên phòng hộ lý kia, con ai cũng đi học đại học rồi, có cần đưa đón nữa đâu, chỉ chết chị em chúng ta thôi.
Đúng đấy, chúng ta phải trực ca đêm, đã ít chăm sóc được con cái rồi, mẹ chồng tôi ngày nào cũng nghiêm mặt, mâu thuẫn càng lúc càng lớn.
Mấy chị còn may đó, ba của bé nhà tôi lại ở ngoại thành, bình thường tôi phải tự chăm sóc con cái một mình, lần này thì khó khăn hơn rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.