Chương 324: GIẤU ĐẦU LÒI ĐUÔI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1322 chữ
- 2022-02-06 09:41:09
Phòng truyền dịch khám bệnh 8 giờ tối mới tan làm, trẻ con truyền dịch chậm, 5 giờ bọn họ không nhận bệnh nhân nữa, toàn bộ đều được chuyển q8ua khoa Cấp cứu, nên giờ khoa Cấp cứu tan làm là thời gian bận rộn nhất của hộ lý.
Đừng chen lấn, từng người một thôi.
Cô Cao bận 3rộn cả ngày, thấy mọi người chen chúc trước mặt, chị ta không thể xử lý được người nhà và bệnh nhân bao vây mình.
Chúng tôi đến từ 9sáng rồi, mà đến giờ vẫn chưa được truyền dịch, con tôi sốt, không ăn uống được, không sốt ruột sao được?
Một giọng nói lanh lảnh vang lên,6 một cô gái ăn mặc thời trang cầm bệnh án, giơ tay chỉ mũi cô Cao, nổi giận đùng đùng.
Những chuyện quan trọng chị Phi Phi đã giải quyết xong rồi, em cũng chỉ giúp việc vặt thôi.
Mễ Lan tiếp lời, sợ An Phi nghĩ cô nàng rảnh rỗi quá nên tố cáo với cô Cao.
Từng đợt đồng nghiệp đến giao ca nghe nói cô Cao suýt ngất xỉu, đến phòng cấp cứu thăm, cô Cao trách An Phi chuyện bé xé to.
Chị đó, đúng là bạo hành gia đình điển hình, chúng ta không chừa chút tình cảm gì cho mình cả, không chịu nói nặng một câu với người nhà và bệnh nhân. Làm mình mệt đến bệnh thế này, cũng không ai cảm động đâu.
An Phi giúp chị ta đo lại huyết áp, không chịu yếu thế đáp.
Huyết áp của chị lên 160 rồi (bình thường từ 140 trở xuống), chị không uống thuốc hạ huyết áp à?
Cô nghiêm túc nói.
Bình thường huyết áp của chị không cao, uống thuốc hạ huyết áp cái gì, chỉ là do hôm nay phòng theo dõi bận quá nên mệt. Cả ngày không thấy em đâu, chạy đi đâu vậy, đem hết công việc đổ cho một mình Mễ Lan, em làm bác sĩ cấp trên vậy à?
Cô Cao cười phản bác, chị ta xem An Phi như con cháu nhà mình.
Lúc em mới đến cũng làm việc một mình đó thôi, vậy mới nhanh chóng tự lập được.
An Phi bĩu môi giải thích.
Tôi đợi gần cả tiếng rồi, cô phải làm cho tôi rồi mới được đi.
Bỏ mặc chúng tôi, mấy cô có y đức không vậy?
Cô Cao đứng lên, muốn tiếp tục giải thích với bọn họ, không ngờ đầu óc lại choáng váng, cơ thể mềm nhũn, suýt ngã xuống, may là An Phi đứng gần, thấy tình hình không ổn, chạy đến đỡ chị ta từ từ ngồi xuống ghế.
Ai không vội thì đến cấp cứu làm gì, cuối cù5ng khoa Cấp cứu cũng chưa lên danh sách, con chúng tôi mới một tuổi thôi, khóc cả ngày trời rồi.
Một người đàn ông trung niên cao to thô kệch xăm hình trên cánh tay mất kiên nhẫn nói.
Mẹ tôi đã hơn 80 rồi, còn mắc bệnh tim, hen suyễn không thở được, mấy cô nhanh tay lên chút được không, chậm trễ thế này ai chịu trách nhiệm.
Người phụ nữ trung niên mặc áo khoác lông cừu ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào cô Cao nói.
Mấy người xếp hàng đi, từng người một được không? Chen chúc thế này tốc độ càng ngày càng chậm thôi.
An Phi đi tới, nhìn thẳng những người này. Cô biết, cô Cao rất ít khi nổi giận, trừ khi thật sự không chịu nổi nữa.
Mễ Lan, đến phòng cấp cứu kéo cái giường qua đây.
An Phi lớn tiếng gọi.
Mọi người xung quanh thấy có biến cố, một nhóm vẫn tiếp tục đứng một bên tức giận bàn tán xôn xao, những người còn lại thì bao vây bàn làm việc, sợ lỡ mất cơ hội của mình.
Triệu Lam đi vào nhận ca thấy tình cảnh của cô Cao, hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống, nắm chặt tay cô Cao:
Chị sao thế này? Em đỡ chị về phòng trực nghỉ ngơi một chút nhé?
Mọi người bao vây không để ý cô, không ai đáp lại. Không một người nào tình nguyện xếp sau, ai cũng vô duyên vô cớ trách tội bác sĩ.
Cô Cao dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nói:
Đến giờ tan làm rồi, tôi đi giao ca trước, lát nữa y tá ca đêm đến sẽ tiếp tục làm thủ tục cho mọi người.
Mọi người lập tức bùng nổ,
Còn nhiều người chưa được truyền dịch thế này, cô sao có thể tan làm được?
Chị không sao, em xử lý những bệnh nhân còn sót lại đi.
Cô Cao mỉm cười yếu ớt.
Mễ Lan, bác sĩ xoay vòng và hộ lý đẩy một chiếc xe lăn đến, mọi người cùng nhau đỡ cô Cao lên xe lăn, Triệu Lam không yên tâm muốn đi cùng, nhưng quay đầu nhìn thấy nhóm người đang đợi trước quầy, cô ấy dừng chân, vừa ngồi xuống đã lập tức bị mọi người bao vây.
An Phi cẩn thận kiểm tra cho cô Cao, ngoại trừ huyết áp cao thì không phát hiện ra những vấn đề khác nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ các em đã từng thề
mang theo sức khỏe, nâng niu mạng sống
, còn bên y tá của bọn chị là
nam đinh cách nhĩ tinh thần
, dùng tình yêu, lòng kiên nhẫn, cẩn thận và trách nhiệm để đối xử, chăm sóc cho bệnh nhân.
Cô Cao cười hiền từ.
Cô Cao, nghe nói chị ngã bệnh, chị khỏe hơn chút nào chưa? Em đưa chị về nhà.
Vương Dịch Tường tan làm, đến đón An Phi, tiện thể muốn đưa cô Cao về.
Chị khỏe hơn nhiều rồi, không làm phiền hai đứa, nghỉ ngơi một chút rồi lấy xe điện về nhà.
Cô Cao xua tay, từ chối nói.
Đi thôi, xe ở ngay cửa, chị cứ yên tâm, ngày mai sẽ đến khu dân cư đón chị, không làm chị bị trễ giờ đâu.
An Phi thấy huyết áp của cô Cao đã bình thường, cô rút dây ở tay áo ra, không nói gì đỡ chị ta đi về phòng trực.
Hai người thay quần áo xong ra ngoài, lên xe, cô Cao ngồi ghế sau, kéo tay An Phi nói:
Chủ nhiệm Vương, tính tình Tiểu An không tốt, bình thường cậu phải khoan dung cho nó nhiều một chút.
Mặt An Phi đỏ bừng lên, rụt tay về, ngại ngùng nói:
Ai cần anh ấy khoan dung chứ, anh ấy là gì của em đâu.
Hai đứa suốt ngày cứ ngả ngớn với nhau, làm như ai cũng mù vậy.
Cô Cao khẽ cười, hai người này suốt ngày cứ lượn lờ ở khoa Cấp cứu, mọi người ai cũng hiểu rõ cả, nhưng bọn họ không nói, mọi người cũng không mở miệng được, đành xem như không biết.
Vương Dịch Tường đang lái xe cong khóe miệng lên, chả trách dạo này không ai giới thiệu đối tượng cho anh nữa, thì ra mọi người đều biết anh là chậu đã có hoa rồi.
Đưa cô Cao về xong, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ, An Phi hung dữ trừng mắt nhìn Vương Dịch Tường hỏi:
Có phải là anh nói ra không đấy?
Vương Dịch Tường vội đưa tay phải lên:
Anh thề, không phải là anh nói. Không phải là do chúng ta không cẩn thận đâu, tại bọn họ xảo quyệt quá đây.
Anh lén nhìn vẻ mặt u ám của An Phi trong kính chiếu hậu, anh giơ tay phải nắm tay trái của An Phi, An Phi khẽ vùng vẫy, anh hơi dùng sức, nắm chặt, An Phi hừ một tiếng, sợ cản trở anh lái xe, đành để mặc anh nắm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.