Chương 329: VÔ TÌNH GẶP TRONG CA ĐÊM
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1242 chữ
- 2022-02-06 09:41:29
An Phi khoác một cái áo thật dài, đứng cạnh gật đầu, lạnh đến mức lười nói chuyện.
Lúc nãy em đưa một bệnh nhân vào phòng giám s8át, nhiệt độ bên đó hơn hai mươi độ, mấy chị mặc áo len nóng chảy mồ hôi ròng ròng, còn phải mở cửa sổ ra để thoáng khí.
Một hộ lý bĩu 3môi nói.
Giàu nghèo không đồng đều, thèm muốn ghen tị quá.
Khương Thiệu Vân giậm châm đứng dậy, nói tiếp:
Không được, lát nữa9 khuya còn lạnh hơn, chúng ta chuyển vào trong phòng cấp cứu đi, nếu cứ tiếp tục thế này, kiểu gì ngày mai cũng bị cảm mất.
Khương Thiệu Vân đi tới làm bệnh án, hỏi danh tính bệnh nhân, hai người đi theo bước chân cũng lảo đảo, trên người có mùi rượu, chắc là mới cùng nhau uống rượu xong. Còn có một chàng trai hơn 20 tuổi mặc áo khoác vải nỉ ngắn, cử chỉ bình thường, chắc là tài xế, không uống rượu, cậu ta đi lên nói:
Chu Tiểu Xuyên, nam, 29 tuổi.
Nghe vậy, An Phi vội chạy qua xem, nhìn người đàn ông nằm hôn mê trên giường, cả người dính đầy vệt nôn, miệng có mùi rượu, đúng là đội trưởng cảnh sát hình sự Chu Tiểu Xuyên đã lâu không gặp, bạn học cũ của cô.
Cô bật cười nói:
Cậu ấy lại uống nhiều quá à?
Bây giờ người nhà không có ở đây, không ai làm thủ tục thì không vào phòng giám sát được, đành giữ lại ở phòng theo dõi, An Phi lo lắng.
Cô nói tường tận chi tiết cho chàng trai kia nghe, cậu ta hoảng sợ, bắt đầu do dự, dè dặt hỏi:
Bác sĩ, chị cho Đội trưởng chúng tôi nằm ở phòng cấp cứu truyền dịch trước được không? Nếu làm thủ tục nhập viện thì chắc chắn không thể giấu được người ở nhà, đội trưởng tỉnh lại thế nào cũng sẽ mắng chúng tôi đó.
Không phải chỉ uống say thôi à, cứ truyền dịch là được rồi, vào phòng giám sát gì chứ, lừa người à, cũng không chịu nhìn xem ông đây là ai!
Một người đàn ông say rượu đi theo, lảo đảo chạy tới bàn làm việc, hét lên với An Phi.
Nếu là bạn học của em, thì em cứ nói với phòng giám sát một tiếng, để người ta sắp xếp cho, tạm thời không làm thủ tục, chi phí thì cứ đóng ở phòng khám bệnh. Nếu sáng mai cậu ta tỉnh lại thì về nhà, còn nếu chưa tỉnh thì làm thủ tục cũng chưa muộn. Cứ để ở phòng cấp cứu thế này cũng không phải là cách.
Khương Thiệu Vân thấy An Phi cứ đi tới đi lui, không dám về phòng trực, không đành lòng nghĩ kế giúp.
Lúc trước bệnh nhân say rượu cũng có ngoại lệ tương tự, An Phi mềm lòng.
Ch6ẳng phải y tá trưởng đã nói chúng ta không được chuyển vào phòng cấp cứu phân khoa rồi sao?
Hộ lý sợ hãi nói.
Lát nữa lấy cái 5nhiệt kế, chụp một tấm hình, để y tá trưởng xem, đừng có chỉ trích khi không đặt mình vào hoàn cảnh người khác.
Khương Thiệu Vân hừ lạnh, tự bước vào phòng.
Ba người còn lại hơi do dự, cô gái vừa nói nhìn hai cô gái khác nói:
Ba người chúng ta thay phiên nhau ra vào, để một người ở ngoài trực, tôi trực trước, lát nữa hai cậu đến thay cho tôi.
Hai người kia gật đầu, ba người thống nhất một tiếng đổi một lần.
An Phi đi vào phòng cấp cứu, nhiệt độ trong phòng khoảng mười sáu mười bảy độ, ấm hơn bên ngoài nhiều, chân cô từ từ ấm lên.
Bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn, ba người đàn ông đẩy một cái băng ca vào, vừa vào tới, một mùi chua hôi đập thẳng vào mặt, làm mấy người trong phòng ai ngửi thấy cũng nhíu mày.
360 ngành nghề, nghề nào cũng có nỗi khổ riêng, An Phi khẽ thở dài.
Tình trạng của Chu Tiểu Xuyên thuộc loại hôn mê đang điều tra nguyên nhân, nghi ngờ là do ngộ độc rượu cấp tính, dựa theo quy định của khoa Cấp cứu, bệnh nhân hôn mê phải chuyển vào phòng giám sát, chủ yếu là sợ bệnh nhân bị khó thở, nguyên nhân là khi nôn mửa, người nhà và hộ lý không xử lý chu toàn được, hai là tụt lưỡi dẫn đến tắc nghẽn.
Lúc trước, có bệnh nhân bị ngộ độc rượu được giữ lại phòng theo dõi để truyền dịch, lúc người nhà phát hiện bất thường, bệnh nhân đã tử vong từ lâu, bởi vậy còn gây náo loạn tranh cãi.
Mặt An Phi biến sắc, muốn đứng dậy cãi lại, chàng trai đã kéo người đàn ông say rượu kia đi, quay đầu liên tục giải thích với An Phi: ''Ông anh này uống say rồi, chị đừng chấp nhặt với anh ấy.
Nửa tiếng sau, sau khi được dùng 4 ống Naloxone để giải rượu và 1/4 túi glucose, Chu Tiểu Xuyên vẫn giống như lúc vừa đến, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hai người bạn say rượu lảo đảo đưa anh ta đến bệnh viện, thấy mình không sao nên tự đi về. Để một mình chàng trai ở lại.
Lúc trước, chàng trai thường xuyên đi cùng Chu Tiểu Xuyên đến bệnh viện, đã gặp mặt An Phi, cậu ta nhanh chóng nhận ra cô, biết là bạn học của Chu Tiểu Xuyên, ngại ngùng cười nói:
Đội trưởng Chu vừa phá được một vụ án, rất vui vẻ nên uống vài chén với các anh em. Đúng ra thì cũng không uống nhiều lắm, không biết sao lại say thành như vậy, lại đến phiền chị rồi.
Chu Tiểu Xuyên không ít lần đến khoa Cấp cứu, Khương Thiệu Vân cũng biết anh ta, cô ấy và An Phi nhìn nhau cười, cầm túi 5% glucose truyền cho anh ta trước.
An Phi hỏi chàng trai:
Cậu thông báo với người nhà chưa, chị dâu có biết cậu ấy vào bệnh viện không?
Chàng trai nhanh chóng lắc đầu nói:
Vẫn chưa, chuyện thế này sao để chị dâu biết được, đợi anh ấy truyền dịch xong, tôi sẽ đưa anh ấy về đội nghỉ ngơi.
Cả đêm không về nhà, chị dâu không đi tìm cậu ấy à?
An Phi tò mò hỏi.
Những lúc chúng tôi có nhiệm vụ, Đội trưởng thường xuyên không về nhà, chị dâu tập mãi thành quen rồi.
Chàng trai gãi đầu, ngại ngùng nói.
Cô quay sang nói với chàng trai hai mí mắt đang đánh nhau:
Xem ra Đội trưởng của các cậu không thể tỉnh lại ngay được, trong phòng cấp cứu lại bận rộn không để ý đến cậu ấy được, chuyển sang phòng giám sát yên tâm hơn. Tạm thời không làm thủ tục cho cậu ấy, đợi tỉnh rồi thì về nhà luôn, cậu thấy sao?
Chàng trai nhìn Chu Tiểu Xuyên đang hôn mê, trong lòng không chắc, sợ trễ nải bệnh tình, đành phải nhận lời, nghe theo sắp xếp của An Phi.
Vu Tuyết Tình trực phòng giám sát, An Phi đưa Chu Tiểu Xuyên qua, dặn dò cô ấy có gì thì gọi điện cho cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.