Chương 332: TRAO ĐỔI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 824 chữ
- 2022-02-06 09:41:24
Vậy tại sao lai nhìn thấy màu vàng?
Mễ Lan ngồi ghế cạnh Lục Viễn tò mò hỏi.
Đồng tử hai bên to không đều, sau khi xuất huyết c8ục máu động vào dây thần kinh gây ra vấn đề đó, võng mạc xuất huyết, sưng phù, động kinh, thậm chí là các bệnh về thần kinh vân vân.
Tuy3 Lục Viễn không làm việc ở khoa Ngoại thần kinh, nhưng nói lý thuyết rất rõ ràng.
Em nhớ hình như xuất huyết não dị dạng và phìn9h động mạch cũng dẫn tới xuất huyết não, đều rất nghiêm trọng, chàng trai này còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc.
An Phi không khỏi cảm thấ6y tiếc nuối cho anh ta.
Tình trạng của anh ta vẫn còn may, thời gian phát bệnh dài như vậy, nhưng chỉ có đau đầu chóng mặt, khôn5g còn bệnh gì nặng hơn, nôn mửa cũng không nghiêm trọng, chứng tỏ không xuất huyết nhiều lắm, tùy thuộc kích cỡ mạch máu, có thể tự dừng xuất huyết được hay không. Nói tóm lại, xuất huyết não dị dạng vẫn tốt hơn là phình động mạch.
Lục Viễn đứng dậy vươn người, nhìn đồng hồ treo tường, gần 4 giờ rồi, anh ta hỏi:
Không phải hai em thay phiên nhau trực à, sao còn chưa đi ngủ nữa?
Bệnh nhân này em khám không ra nên mời chị Phi Phi tới xem thử.
Mễ Lan ngại ngùng nói.
Thời gian ủ bệnh của ngộ độc metanol là từ 8 đến 32 giờ, vả lại, sau khi uống rượu, thời gian ủ bệnh sẽ kéo dài hơn nữa, nên bây giờ không sao thì không có nghĩa là sẽ không sao luôn.
An Phi kiên nhẫn giải thích.
Anh ấy suốt ngày cứ uống rượu, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may trên bàn rượu, tôi...
Vẻ mặt cô gái không biết phải làm gì.
Chị dâu à, công việc của bọn em áp lực nặng nề, chị thông cảm nhé!
Chàng trai vội vàng cười nói.
Thấy cô đi tới, bọn họ lập tức tiếp đón, An Phi tiện tay mở cửa, dẫn bọn họ vào một căn phòng nhỏ trong phòng giám sát.
Đây chắc là chị dâu rồi, chào cô, tôi là An Phi.
An Phi chủ động chào hỏi.
Lúc trước có nghe Tiểu Xuyên nhắc tới cô rồi.
Cô gái mỉm cười, vóc dáng cao hơn An Phi, tóc ngắn, khí chất lão luyện.
Cô gái trợn mắt lườm chàng trai, dịu dàng hỏi:
Bây giờ tôi cần phải làm những gì?
Làm thủ tục nhập viện trước đã, rồi ở ngoài chờ, mong là sáng mai cậu ấy sẽ tỉnh lại, nếu không sẽ phải tiến hành lọc máu.
An Phi cười, đưa giấy báo bệnh viện qua.
Không phải đã nói nghi ngờ bị ngộ độc metanol thôi sao? Sao không xét nghiệm thử?
Cô gái hơi nhíu mày.
Chị cảm thấy Tô Hàn là bạn trai cũ của cô gái, còn người kia mới là bạn trai hiện tại.
Khương Thiệu Vân nhướng mày, phấn khởi nói.
Chị nhiều chuyện quá đi.
An Phi và Mễ Lan bị cô ấy chọc cười.
An Phi lo lắng cho Chu Tiểu Xuyên nên vội vàng chạy về phòng giám sát, vừa tới khúc cua, nhìn thấy có hai người đứng trước cửa phòng giám sát, một người là chàng trai đã chăm sóc cho Chu Tiểu Xuyên, người còn lại là cô gái mặc áo khoác lông mỏng dài, chắc là vợ Chu Tiểu Xuyên.
Anh ấy, tình trạng bây giờ thế nào rồi?
Cô gái nhìn thoáng qua phòng bệnh sáng như ban ngày.
Vẫn chưa tỉnh lại, lúc nãy bác sĩ khoa mắt có đến xem rồi, có bị phù võng mạc, nghi ngờ bị ngộ độc rượu cấp tính, nhưng không thể loại trừ khả năng uống rượu giả, có khả năng là ngộ độc metanol.
An Phi nói sơ bệnh tình.
Uống rượu giả, không đâu! Những người tối hôm qua uống rượu cùng cũng không sao cả mà.
Chàng trai một mực bác bỏ ý kiến của An Phi.
Lục Viễn mỉm cười gật đầu, rồi về phòng trực nghỉ ngơi.
Anh ta vừa đi, đột nhiên Khương Thiệu Vân mờ ám tới gần:
Hai em đoán xem, ba người lúc nãy có quan hệ gì với nhau?
Tô Hàn là bạn trai của cô gái kia, còn kia là cậu bạn của anh ta chứ sao.
Mễ Lan cười nói.
Bệnh viện chúng tôi không xét nghiệm được, phải đưa cho cục Công an.
An Phi áy náy nói.
Chị dâu của chúng tôi làm ở phòng xét nghiệm cục đấy, cứ tìm chị ấy.
Chàng trai ngồi cạnh chen miệng vào.
Trùng hợp vậy, vậy thì tốt quá!
An Phi ngạc nhiên, không ngờ vợ Chu Tiểu Xuyên cùng ngành với anh ta, còn làm việc ở phòng xét nghiệm nữa cơ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.