Chương 34: Cầu được ước thấy


Mà từ khi Từ Cường xuất hiện, anh lại càng khó chịu hơn, người đàn ông đó rất ưu tú, không có gì nghi ngờ cả, cho dù An Phi có8 rung động với anh ta thì anh cũng hiểu được. Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy đau lòng, thì ra cái gọi là tình yêu chỉ 3có vậy thôi.

Đối mặt với hiện thực, tình cảm của bọn họ không chịu được thử thách, cũng giống như mối tình đầu của an9h phải chịu thua trước hiện thực vậy. Cô gái này có khôn khéo thông minh đến đâu cũng không thể chống lại sự hấp dẫn của vật 6chất, mong muốn một cuộc sống an nhàn. Anh bắt đầu thấy may mắn vì mình đã không tỏ tình với cô gái nông cạn này, nhưng lại h5ối hận vì sao mình cũng ưu tú mà không tỏ tình với cô trước, Từ Cường có thể cho cô một đời yên ổn thì anh cũng có thể.

Những lời An Phi vừa nói làm anh xấu hổ, thì ra anh không hề hiểu cô, những thứ tốt đẹp của cô đúng như anh mong đợi, nhưng bây giờ anh lại nghi ngờ những thứ đó, cuối cùng anh vẫn không phải là người hiểu rõ về cô nhất. Lời bài hát
Ngọt ngào
của Đặng Lệ Quân chậm rãi vang lên bên tai, trong lòng anh cũng ngọt ngào như vậy. Anh bằng lòng bảo vệ cô như vậy, dù cho cuối cùng cô không thuộc về anh, anh cũng bằng lòng bảo vệ sự tốt đẹp này.
Bệnh nhân
ba không
nghĩa là không tên, không tuổi, không người nhà, bệnh nhân như vậy nếu nhẹ thì không nói, còn nếu mà nặng thì với khoa Cấp cứu mà nói chẳng khác gì tổ ong vò vẽ.
Lý Mộc Tử vừa nói vừa kiểm tra lại tình hình bệnh nhân. Bệnh nhân đã hôn mê, bị cơn đau kích thích vẫn không tỉnh lại được, không có bất kỳ hành động né tránh đau đớn nào. Bộ dạng thiếu máu nghiêm trọng, có thể thấy bệnh nhân đã bị xuất huyết trong, không biết là do đụng phải chỗ nào, hay vì tự thân đã như vậy.
Lý Mộc Tử nhanh chóng để Trình Giai Di truyền dịch, cho bệnh nhân hít oxy, kết nối máy giám sát điện tâm đồ.
An Phi gọi điện cho phòng y tế, liên hệ với nhân viên trực, bệnh nhân
ba không
không có người nhà đóng tiền, gặp tình huống này, khoa Cấp cứu phải gọi điện cho phòng y tế trước, nếu quá trình kiểm tra có ảnh hưởng đến mạng sống bệnh nhân, bác sĩ và phòng y tế cần ký tên thì các khoa liên quan mới được thực hiện. Bây giờ, tiền thưởng khoa có liên quan đến thu nhập, sau khi phòng y tế ký vào, số tiền này sẽ do bệnh viện chi trả, không trừ vào thu nhập của khoa.
Bệnh viện cũng không tích cực với các tình huống như vậy lắm, tuy bộ Y tế đã có thông báo, đối với bệnh nhân
ba không
, nếu cuối cùng vẫn không tìm được người nhà thì bộ Nội vụ sẽ trợ cấp cho bệnh viện, nhưng theo như nhân viên phòng y tế nói, bệnh viện nhân dân thành phố L chưa từng nhận được tiền trợ cấp của chính phủ, tất cả số tiền này đều do chính bệnh viện chi trả, nghĩ cũng biết bệnh viện không tích cực với các bệnh nhân như thế này lắm, chỉ đành bất lực cứu chữa, đây chính là điều đáng buồn của nền y tế nước nhà, sửa đi sửa lại, càng sửa càng tệ, bệnh nhân không hài lòng với sự điều chỉnh như vậy, bác sĩ không chịu, bệnh viện không vừa ý, chỉ có mỗi quan chức bộ Y tế tự hài lòng.
Nhân viên phòng y tế vừa nghe thấy
xuất huyết trong
, bệnh nhân trong tình trạng
ngàn cân treo sợi tóc
bèn nhanh chóng chạy đến khoa Cấp cứu. Sau khi thảo luận với Lý Mộc Tử, bọn họ ký giấy làm CT vùng bụng trên, sinh hóa máu toàn bộ và xét nghiệm máu. Kết quả nhanh chóng có, bệnh nhân bị vỡ khối u dẫn đến tình trạng xuất huyết do
ung thư gan giai đoạn cuối
.
Lúc An Phi trở về phòng cấp cứu, trong lòng cứ không yên, nhìn thấy phòng cấp cứu đã kéo rèm xuống, bên ngoài có rất nhiều người vây xem, cô biết lại có bệnh nhân đến. Bên trong phòng bác sĩ theo xe cấp cứu 120 đang giao ban cho Lý Mộc Tử trong phòng, một người đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt cùng làn da vàng như nến, trên người mặc một chiếc áo thun sọc đỏ sậm cùng quần đùi đen, dưới chân mang đôi dép sandal nâu, không có người nhà đi theo.

Lại là bệnh nhân
ba không
.
An Phi đợi người của 120 đi rồi hỏi Lý Mộc Tử, bệnh tình của ông cụ có vẻ rất nặng, nhưng không có người nhà để ký tên thì các bước kiểm tra đều vô cùng phiền phức.

Đúng vậy, ông cụ này ngất ở trên đường Nhân Dân, người đi đường phát hiện ông nằm ra đường, gọi thế nào cũng không có phản ứng nên gọi 120, xe cấp cứu đến đưa thẳng tới đây, không có ai tận mắt chứng kiến nên không biết đã hôn mê bao lâu, cũng không tìm được giấy tờ gì để chứng mình thân phận, đúng là
ba không
thật. Mà bây giờ có người có tấm lòng gọi 120 cũng là tốt lắm rồi, đợi đến khi tìm được người nhà chị phải bảo người nhà gọi điện cảm ơn người ta mới được.
Lý Mộc Tử thở dài nói.
An Phi nhanh chóng liên lạc cho khoa Ngoại gan mật tụy, bác sĩ khoa Ngoại gan mật tụy đến hội chẩn, vừa vào phòng cấp cứu xem ảnh CT liền lắc đầu quầy quậy, liên tục xua tay nói ca này không thể phẫu thuật được. CT vùng bụng cho thấy bệnh nhân đã bị di căn toàn bộ, nói cách khác tế bào ung thư đã lan ra khắp vùng bụng, bây giờ khối u ung thư gan vừa vỡ, bên trong bụng toàn là máu, đoán chừng ít nhất là 2000ml máu.

Trước mắt, ung thư gan và ung thư phổi là hai loại ung thư khó trị nhất, nguyên nhân là vì hai nơi này đều có hai hệ thống mạch máu, dòng chảy vô cùng nhiều, một khi bị ung thư, các tế bào ung thư sẽ nhanh chóng di căn khắp cơ thể, xâm chiếm, sinh sản và phá hủy những cơ quan nội tạng khác. Bệnh nhân này bị ung thư gan giai đoạn cuối, cho dù có người đồng ý để ông làm phẫu thuật, chắc ông cũng không thể xuống khỏi bàn mổ, vừa mổ khoang bụng ra, bệnh nhân sẽ bị mất máu dẫn đến tử vong.

Lý Mộc Tử và An Phi nhìn người của phòng y tế, đối mặt với bệnh nhân
ba không
chắc chắn sẽ chết này, chẳng lẽ bọn họ đành khoanh tay đứng nhìn, cũng không có cách nào liên lạc được với người nhà bệnh nhân sao? Chẳng lẽ chỉ có thể đứng đợi bệnh nhân tử vong rồi đưa vào nhà xác là xong việc?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.