Chương 340: PHIỀN PHỨC
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1346 chữ
- 2022-02-06 09:41:40
Sau khi giải tán, hai người lên xe nhưng không về nhà ngay, họ đi một vòng dọc bờ hồ, tiện thể ngắm cảnh đêm bên hồ.
Ban ng8ày bị kích thích nên đãng trí rồi.
Anh một tay lái xe, một tay nắm tay cô.
An Phi không có ý định kể anh nghe chuyện Âu Dư3ơng gọi điện tới, với người thân thiết đến đâu, cái gì phải giấu thì cứ giấu. Đàn ông không bao dung được như phụ nữ, lỡ như suy ng9hĩ nhiều, lại nghi thần nghi quỷ thì phiền phức lắm.
An Phi thầm thấy may mắn, cuối cùng cũng dời được sự chú ý của anh đi.
Buổi tối, An Phi hiếm khi mất ngủ. Ca đêm khoa Cấp cứu thường xuyên làm việc cường độ cao, cô đã quen nằm xuống ngủ ngay, cho dù là ngày hay đêm.
Một giờ sáng, hai giờ sáng, ba giờ sáng...
Ca bệnh Lữ Tiêu Tiêu để lại còn phiền phức hơn giường 11.
Hơn 10 giờ tối qua, 120 nhặt được người từ ven đường về, lúc đó có mấy người đi đường ngang qua, phát hiện ông ấy nằm hôn mê dưới đất, nên có lòng tốt gọi điện cho cấp cứu 120.
Giữa mùa đông, nước bên ngoài đóng thành băng, nếu không có người phát hiện, chắc ông ấy đã chết rồi.
Sau lần bà cụ Vương nhập viện, bà ấy hài lòng với An Phi một trăm phần trăm, mỗi lần Vương Dịch Tường về nhà đều bị mẹ giục kết hôn.
Anh vẫn chưa cầu hôn mà.
An Phi sẵng giọng.
À, sơ sót quá, anh cứ tưởng hai chúng ta là vợ chồng già rồi.
Vương Dịch Tường miệng lưỡi trơn tru, giống hệt phong cách trên mạng.
Quần áo bệnh nhân bẩn thỉu, bóng nhẫy, không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa, mái tóc hoa râm, mặt mũi đầy râu, nhìn cũng hơn 50 tuổi rồi, rất giống người lang thang. Cũng may là mùa đông, dù trên người không thơm lắm nhưng cũng không đến mức làm người ta khó ngửi không dám đến gần.
Lữ Tiêu Tiêu nhận khám theo bệnh nhân ba không, cho ông ấy làm loạt kiểm tra, phát hiện nguyên nhân hôn mê là do tụt huyết áp, nói đơn giản hơn chính là đói.
Trương Mạt Lỵ tiêm cho ông ấy 40ml Glucose, bệnh nhân từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở bệnh viện, bèn hoảng sợ nói:
Bác sĩ, tôi không có tiền đâu.
Bọn họ quen nhau trễ hơn chúng ta, nhưng không ngờ lại đính hôn nhanh6 như vậy, chị Thiệu Vân cũng đồng ý dễ dàng quá.
Cô đổi đề tài.
Tới năm mới, khoa Cấp cứu có hai chuyện vui, Triệu Nam Sin5h và Khương Thiệu Vân sẽ đính hôn trước tết Âm lịch, Tiêu Lỗi và Phương Tình sắp kết hôn.
Bà cụ bên nhà Triệu rất muốn ôm cháu nội, không đợi được. Thực ra thì người lớn hai nhà chúng ta cũng giục mấy lần rồi, khi nào em mới chuẩn bị đồng ý gả cho anh đây?
Mọi người bất giác mỉm cười, một y tá chạy đi mua cho ông ấy một bát mì ăn liền mang về, nấu xong đặt cạnh ông ấy, cười nói:
Yên tâm ăn đi, không tính tiền đâu.
Người lang thang luống cuống bưng bát lên ăn, bất chấp phỏng miệng, ăn luôn một hơi, nước canh trong bát không thừa một giọt nào, liên tục nói:
Ngon, ngon.
Bệnh nhân tỉnh lại, đúng ra mọi chuyện đã được giải quyết rồi, về nhà ngay cũng được, nhưng người lang thang không có nhà để về, hỏi địa chỉ gia đình ông ấy, hỏi tên họ, hỏi cái gì cũng không biết, không rõ là ông ấy không biết thật hay không chịu nói.
Hôm nào mời người lớn hai nhà gặp nhau đi, rồi quyết định chuyện của chúng ta.
Anh không đợi An Phi nổi giận, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc.
Tính tình của hai mẹ đều không tốt, haiz, sợ hai người cãi nhau thật.
Bây giờ trong phim truyền hình toàn có nội dung mẹ chồng nàng dâu so chiêu, thông gia không vừa mắt nhau, An Phi có bóng ma trong lòng rồi.
Vương Dịch Tường phì cười, cô vợ này thật là ngốc nghếch một cách đáng yêu,
Chúng ta ở riêng mà, hai bà cũng không có cơ hội gặp mặt nhau nhiều đâu.
Trong một thời gian, Chủ nhiệm Thôi, y tá trưởng Lưu San đều thấy khó xử, đành xin chỉ thị, khoa Y vụ, và phòng bảo vệ đều thể hiện, không thuộc vấn đề bọn họ xử lý.
Đến giờ cơm trưa, không ai dám tới gần ông ấy, vẻ mặt người nào đó vô cùng khẩn thiết.
Ông ấy cũng không tức giận, đi ra ngoài rồi vào căn tin dạo một vòng, ăn cơm thừa còn lại trên bàn, ăn tới khi bụng tròn xoe, lại đi bộ về, tìm nơi hẻo lánh chợp mắt, ngủ thoải mái đến cơm chiều, đứng dậy tới căn tin rồi về ngủ tiếp.
Sau nửa đêm, người lang thang tự mình đi một vòng trong phòng theo dõi tìm ghế truyền dịch không có người dùng, ngủ một giấc.
Buổi sáng, lúc y tá phòng theo dõi đang ăn sáng, thấy ông ấy đáng thương nên tiện tay mua cho ông ấy một phần, rốt cuộc ông ấy vốn định ra ngoài kiếm ăn, giờ kiên quyết nương nhờ khoa Cấp cứu không chịu đi.
Bạn nói ông ấy là bệnh nhân à, bây giờ thì không sao cả rồi, hoạt động thoải mái, ý thức rõ ràng, bạn nói ông ấy không phải bệnh nhân sao, tối hôm qua 120 đưa tới đấy, trước khi ông ấy ra khỏi bệnh viện, thì bệnh viện vẫn có liên quan đến ông ấy.
Cô lăn qua lộn lại, khó đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng cô lại tự giễu mình, thì ra đã qua lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Hôm sau, lúc làm việc, trong đầu An Phi hỗn loạn, kết quả, vừa nhận ca, Lữ Tiêu Tiêu đã ném cho cô một ca phức tạp.
Hôm qua cô giao cho Lữ Tiêu Tiêu một trái bom hẹn giờ, nửa đêm nổ tung, sau khi Tiêu Tiêu cố gắng không ngừng không ngủ, cuối cùng cũng kéo giường 11 từ cái chết về, coi như là một kết thúc có hậu.
Suốt một tuần, người lang thang cứ ban ngày thì đi ra hoạt động, còn tối thì về khoa Cấp cứu đóng quân, giống như đã chọn được chỗ, tối mệt chim về rừng.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, ông ấy khó khăn lắm mới tìm được nơi tránh gió, mà khoa Cấp cứu lại có điều hòa, nước ấm, tiếng người náo nhiệt, buổi tối còn đông hơn ban ngày, ở đâu cũng có sức sống.
Lúc đầu, mọi người còn thấy ông ấy chướng mắt, dù sao hình tượng của người lang thang cũng không hợp với bệnh viện, hơn nữa bác sĩ y tá bị bệnh sạch sẽ thấy ông ấy ở đây sẽ khó tránh mất tự nhiên.
Nhưng rồi dần dần, mọi người bất đắc dĩ tiếp nhận sự hiện diện của ông ấy.
Thứ nhất là vì Chủ nhiệm Thôi đã liên lạc với đồn cảnh sát, người ta nói trường hợp này cũng không tính là phạm pháp, bọn họ không có quyền xử lý, bảo tìm ủy ban. Đồng chí ủy ban đã đến hai lần, lần đầu tiên đến là buổi sáng, không gặp được người lang thang, lần thứ hai đến là buổi tối, khó khăn lắm mới gặp được, người lang thang nói không nhớ rõ nhà ở đâu, mà cũng không muốn vào trạm thu nhận.
Ủy ban tỏ vẻ bọn họ không có quyền cưỡng ép, pháp luật quy định người lang thang có quyền lựa chọn không nhận trợ giúp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.