Chương 359: TÌNH CẢM
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1394 chữ
- 2022-02-06 09:42:07
Lúc trước Vương Dịch Tường từng kể cho cô nghe chuyện của anh và Hàn Băng, cô biết Hàn Băng, cô ấy thuộc kiểu cô gái mọt sách, lạc quan, gia8o thiệp rộng rãi, trong mắt anh, ưu điểm lớn nhất của cô ấy chính là chung tình, lúc còn quen anh, rất nhiều nam sinh thích cô ấy, nhưng cô3 ấy chỉ có cảm giác với anh, lúc nào cũng xoay quanh anh.
Khuyết điểm duy nhất chính là lăng nhăng, anh đi chưa tới một năm, vậy mà9 đã thích bạn anh, để thế giới anh chìm hoàn toàn vào bóng tối, thế nên trong khoảng thời gian học đại học, nghiên cứu sinh, tiến sĩ, cho d6ù bên cạnh lúc nào cũng có các bóng hồng, nhưng anh vẫn sống theo chủ nghĩa tu hạnh, cho tới khi gặp được cô.
Chào em, chị là Hàn Băng, làm việc tại Sở Nghiên cứu quang điện Bắc Kinh, lần này quay lại là do có việc riêng muốn nhờ tới Dịch Tường, mong em đừng hiểu lầm.
Hàn Băng thoải mái giơ tay ra với An Phi, cô ấy tươi cười, tự tin mà chững chạc, cho dù tướng mạo không xuất chúng, nhưng đứng trong đám đông cũng có thể làm người khác chú ý tới cô ấy đầu tiên.
An Phi hít một hơi thật sâu, lúc này muốn chạy trối chết thì cũng trễ quá rồi, nhưng cô không thể có một chút hảo cảm nào với Hàn Băng được, càng không thể lá mặt lá trái, giả vờ làm bạn tốt.
Tiễn Hàn Băng xong, hai người lái xe về nhà, khuôn mặt Vương Dịch Tường không có cảm xúc nào.
Phá hỏng chuyện tốt của anh, nên tức giận à?
An Phi chu miệng, ghen tuông nói.
Vậy nên cô cảm thấy, Hàn Băng trong mắt anh vốn không phải là Hàn Băng lúc đầu, IQ và EQ của anh hẳn không cao như nhau.
Trước mặt cô, đôi khi anh cũng nhắc tới Hàn Băng, tuy giống như đã không còn tình cảm gì nữa, nhưng cô có thể cảm nhận được, trong lòng anh, cho tới tận bây giờ, cô ấy cũng giống như những người khác, cho dù cô ấy từng phản bội anh.
Anh nào dám tức giận, em không giận anh, anh đã A Di Đà Phật rồi.
Anh nhẹ nhàng nói, cô nghe rất khó chịu.
Anh cũng không giận cô ấy à?
An Phi tò mò hỏi tiếp.
Người thua nhưng không thua trận, cô gượng cười, giơ tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với cô ấy.
Rồi cô quay sang Vương Dịch Tường, sẵng giọng:
Nếu là bạn trung học của anh, biết hôm nay em nghỉ làm, sao không gọi em đến tiếp đón cùng, hay là có gì riêng tư muốn nói nên lừa em?'
Ôi chao, chưa kết hôn mà đã bắt đầu sợ vợ rồi à?
Hàn Băng cười sâu xa.
Hết cách rồi, tớ cũng có chỗ không đúng, bạn gái khó tìm lắm, phải học cách nhân nhượng thôi.
Vương Dịch Tường tự dìm mình, An Phi hờn dỗi lườm anh một cái.
À, thế anh nói xem?
An Phi nhìn Vương Dịch Tường, cô muốn anh phải tự nói.
Cô hỏi thì hùng hồn, thật ra thì không tự tin chút nào. Thậm chí, cô không biết, nếu lát nữa anh bảo cô tránh đi thì cô sẽ làm gì tiếp đây.
Cô không chắc chắn, nhưng không cam lòng, rõ ràng cô là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, anh không dẫn cô đi tham gia, nhưng lại đi cùng đôi với Hàn Băng, dựa vào cái gì chứ?
Hàn Băng, tớ đưa cậu tới điểm hẹn trước, xong thì cậu gọi điện thoại lại cho tớ, đi làm thủ tục.
Vương Dịch Tường hơi do dự, áy náy nói với Hàn Băng.
Vương Dịch Tường bình tĩnh giải thích:
Ngày một tháng Năm, Hàn Băng sẽ kết hôn, quay về làm vài thủ tục thôi, biết bình thường em cũng bận, hiếm khi được nghỉ làm một hôm, làm sao để em đi theo được.
Lời nói của anh rất sâu xa, Hàn Băng sắp kết hôn, là hoa đã có chủ, hoàn toàn trong sạch với anh, anh ở đây để giúp cô ấy làm thủ tục thôi chứ không phải để ôn lại chuyện cũ, không gọi An Phi đi cùng là vì thương cô, chứ không có ý gì khác.
Dưới sự miêu tả của a5nh, từ trước đến nay, An Phi không thể nào tin được, một cô gái sao lại có thể vừa chung tình vừa lăng nhăng được. Lâm Đại Ngọc thà hương tiêu ngọc vẫn vì Giả Bảo Ngọc, Vương Bảo Xuyến chờ đợi suốt mười tám năm ròng rã, cô gái chung tình thích một người, nếu anh ta không chia tay cô ấy, thì cô ấy không thể nào chủ động chia tay được.
Giống như cô, nếu không phải Âu Dương biến mất nhanh như chớp, cho dù có bị ba mẹ phản đối, cho dù cô biết mình là thiêu thân nhảy vào lửa, cô cũng sẽ không rời bỏ anh ta.
Lúc Hương Kiến đến, bọn họ đã gây nhau một trận, anh thì tụ tập uống rượu, còn cô chỉ là người ngoài cuộc, cô đơn một thân một mình buồn bã.
Lần này là mối tình đầu thanh mai trúc mã, anh dám vì cô mà bỏ lỡ cơ hội gặp mặt không?
Cô nghĩ thầm trong lòng, đưa em về nhà rồi hai người lại tiếp tục thong dong, trong lòng anh, em là cái gì chứ?
Buổi trưa bọn chị sẽ đi họp lớp trung học, em đi cùng không tiện lắm đâu.
Không đợi Vương Dịch Tường trả lời, Hàn Băng nhếch mày, cười ngọt ngào nói.
Vương Dịch Tường nhíu mày, anh biết, anh không có bất kỳ lợi ích nào với hai người phụ nữ trước mặt, anh dịu dàng hỏi An Phi:
Em về nhà à? Có cần anh đưa em về không?
Gần trưa rồi, hay là cùng nhau đi ăn cơm trưa đi.
An Phi thoải mái nói.
Làm thủ tục gì mà cần đến vòng xoay, em cứ tưởng chỉ có người yêu mới đến đây thôi đó.
An Phi ra vẻ ngây thơ nhìn Vương Dịch Tường.
Ha ha, người phụ trách phòng làm việc của đường phố buổi sáng không có ở đó, buổi chiều mới đóng dấu được, đúng lúc chị nhìn thấy đối diện có vòng xoay nên mới năn nỉ cậu ấy đưa tới đây tham quan, em gái, em đừng để bụng nhé.
Hàn Băng nghe An Phi nói rất thú vị, nụ cười càng tươi tắn hơn, tiếp lời giải thích, giống như cô ấy và anh mới là một thể vậy.
Chúng ta mười năm rồi chưa gặp, sao cậu không tới tụ tập được?
Hàn Băng ngạc nhiên nói, cô ấy hơi bĩu môi, khuôn mặt vô cùng thất vọng.
Chê cười rồi, cô ấy tính tình trẻ con, hết cách rồi, lần sau có cơ hội thì chúng ta lại gặp mặt. Vả lại, tình cảm của bạn cũ có gặp mặt hay không cũng vậy thôi.
Vương Dịch Tường nắm tay An Phi, cưng chiều nhìn cô, khuôn mặt biểu hiện không thể làm gì được.
Cô cho rằng sau những gì Hàn Băng đã làm với anh, chắc chắn anh sẽ hận cô ấy thấu xương, gặp lại cùng lắm cũng là người dưng qua đường, cô chưa từng nghĩ hai người bọn họ có thể vui vẻ trò chuyện với nhau, còn có thể ngồi cùng bàn, nhớ lại tình xưa.
Gặp nhau ở độ tuổi tươi đẹp nhất, cho nhau một khoảng thời gian, kỷ niệm đẹp nhất, cho dù không thể bên nhau thì oán cái gì đây? Bởi vì sau này gặp em, anh càng cảm ơn cô ấy vì đã cho anh những điều tốt đẹp.
Anh dịu dàng nhìn cô.
Trong lòng An Phi run lên, đúng vậy, bây giờ cô cũng không còn hận Âu Dương như lúc vừa chia tay nữa, nếu thật sự có một ngày hai người lại gặp nhau, chắc cũng giống như những người bạn tốt nhỉ, dù sao cũng đã từng yêu nhau, ở cạnh nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.