Chương 36: LẠI MỘT NGƯỜI NỮA


Sau khi giao ca sáng xong, Lý Mộc Tử nói với Chủ nhiệm về chuyện cần người mô phỏng để tập luyện. Chủ nhiệm Thôi lập tức gọi y tá trưởng Lưu S8an lại hỏi:
Y tá trưởng Lưu, khoa chúng ta không có người mô phỏng để tập luyện phục hồi tim phổi sao?



Lúc trước có một cái, cũng 3dùng lâu rồi, cổ đã bị đứt ra nên để trong kho rồi.
Lưu San đáp lại.

Là vì muốn hạn chế chi tiêu của khoa, lúc đầu Chủ nhiệm Tần khoa ICU kiêm luôn chức Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, chi phí này không cần thiết nên không ký cho.
Lưu San bất lực nói. Mọi hành động của bệnh viện nhân dân thành phố L đều do Chủ nhiệm các khoa phụ trách, chi tiêu cái gì thì phải có chữ ký của Chủ nhiệm, y tá trưởng không được quyền quyết định.

Vậy em viết một tờ đơn xin đi, chị ký cho, nếu là dụng cụ huấn luyện cần thiết thì chúng ta phải có một cái riêng, mượn của trung tâm cấp cứu 120 thì kỳ lắm.
Chủ nhiệm Thôi quyết định, dụng cụ huấn luyện bắt buộc phải có.
Tối nay cô có ca đêm, Chủ nhiệm Thôi đã liên hệ để dùng người mô phỏng cũ, cô không hăng hái lắm, giao ca ngày xong cô lập tức tan làm, đi thẳng về nhà, cô cần nghỉ ngơi lấy sức cho ca đêm.
Ngủ hết cả buổi chiều, hiệu quả không tệ, lúc năm giờ rưỡi nhận ca, tinh thần An Phi tốt như buổi sáng vậy. Lý Mộc Tử để An Phi trực phòng cấp cứu, còn mình thì trực phòng khám, Mộc Tử dặn dò nếu có phiền toái gì thì gọi cô ấy lúc nào cũng được. Không ngờ lần đầu tiên trực phòng cấp cứu, An Phi đã bị đánh bại.
Máy giám sát cho thấy độ bão hòa oxy trong máu cậu bé ở mức 86%, vẫn còn chút chênh lệch so với mức chuẩn là 90%, cậu bé rõ ràng đang trong tình trạng thiếu oxy, An Phi chỉ định xét nghiệm cho cậu, kết quả cậu bé rõ ràng bị thiếu oxy.
Rút kinh nghiệm lầm trước, An Phi hỏi kỹ càng thức ăn nhà người ta, tìm dấu vết Nitrit để lại. Nhưng hỏi bệnh sử xong, cô phát hiện tình huống gia đình cậu bé hơi phức tạp, nếu cậu bị nhiễm độc Nitrit thì không loại trừ khả năng cậu bé bị đầu độc.
Đây là một cậu con trai mười sáu tuổi, toàn thân có dấu hiệu giống cô bé ăn nhiều tương thịt lần trước, làn da xanh xao, tức ngực, hô hấp khó khăn.
Y tá trực phòng cấp cứu vẫn là Trương Mạt Lỵ, kỹ thuật của cô ấy rất vượt trội, tay chân nhanh nhẹn, mồm miệng khéo léo, lúc An Phi hỏi bệnh sử, cô ấy đã nhanh chóng kết nối máy giám sát điện tâm đồ, kiểm tra độ bão hòa oxy trong máu, đeo mặt nạ oxy, thuận tiện rút máu luôn, An Phi nghĩ có một đội ngũ y tá giỏi thế này quá tuyệt vời.

Có cái gì thì lấy trước cái đó đi, nếu chúng ta không có thì những bệnh viện khác chắc cũng không có đâu, đến lúc đó thì ai cũng như nhau cả thôi.
Chủ nhiệm Thôi nghe Lưu San nói vậy, xem ra là bệnh viện thật sự không có người mô phỏng cao cấp này.

Thành phố không có, nhưng các bệnh viện khác trong tỉnh có thể sẽ có, nếu chị muốn đạt được thứ hạng tốt, muốn làm tốt thì phải có dụng cụ tốt, Chủ nhiệm, chúng ta không thể tiết kiệm được đâu.
An Phi biện luận lý lẽ, kiên trì nói.
Lực lượng ở khoa Cấp cứu toàn bộ đều yếu kém, nhưng y tá của kh9oa Cấp cứu thì hơn hẳn, cho dù so sánh với bất kỳ một khoa nào đi chăng nữa thì khoa Cấp cứu cũng toàn thắng.
Y tá nào của khoa Cấp c6ứu cũng biết phục hồi tim phổi, đặt nội khí quản, trong khi các khoa khác thì cần bác sĩ tự tay làm, các cô ấy có thể nối một đường thông tĩn5h mạch cho bất kì một bệnh nhân nào có bệnh tình trầm trọng đến khám, kim truyền dịch lúc thì ở trên tay, lúc thì ở trên chân, thậm chí là trên đầu, đối mặt với các vụ tai nạn khủng khiếp các cô ấy cũng không hề lúng túng, né tránh, những lúc ít bác sĩ mà bệnh nhân lại nhiều, bác sĩ chưa có thời gian xử lý thì các cô ấy sẽ thực hiện những thao tác xử lý cần thiết nhất cho bệnh nhân ngay lập tức.

Tiểu An nói cũng có lý, để chị đến phòng y tế, để xem bọn họ có hướng giải quyết không, mấy em cứ lấy cái cũ kia luyện tập đi, đứt đầu cũng không ảnh hưởng đến chuyện tập phục hồi tim phổi đâu.
Chủ nhiệm tỏ thái độ ủng hộ An Phi, bảo Lưu San đi làm đơn trước, làm xong thì đem qua cho chị, chị sẽ ký rồi đến phòng y tế để được hỗ trợ chuyện này.
An Phi cứ nghĩ đến cảnh mình phải phục hồi tim phổi trên người mô phỏng mất đầu, trong lòng cô đột nhiên lạnh toát. Cảnh đó thật sự chẳng khác gì một bộ phim kinh dị.
Người đưa cậu bé đến là một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, mái tóc uốn xoăn lọn to, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, mang đôi giày cao gót, trang điểm đậm, mười ngón tay sơn đỏ như máu. Nhìn cũng tầm ba mươi tuổi, An Phi nghĩ chắc là giáo viên của cậu bé.
Nhưng sau đó, cậu bé lại gọi người phụ nữ này là

, cô cũng không nghĩ xa xôi, cứ tưởng rằng cậu bé này không phải người bản địa, người phụ nữ kia là họ hàng thân thích của cậu, cậu bé đang ở trong nhà người phụ nữ kia thì bị bệnh nên cô ấy vội vàng đưa đến bệnh viện.
Một đội ngũ ưu tú như vậy đương nhiên phải có một lãnh đạo giỏi, người sếp ưu tú này chính là Lưu San, chị ấy đã làm việc ở khoa Cấp cứu mười mấy năm, là một người cẩn thận, rất có tiếng tăm ở khoa Nội. Thì ra cái người mô phỏng đó bị hư là do chị ấy thường xuyên dùng để hướng dẫn các y tá phục hồi tim phổi.
Chủ nhiệm Thôi liếc nhìn Lưu San, khó hiểu hỏi:
Hỏng rồi sao không đổi đi?


Chủ nhiệm, chị Mộc Tử nói người mô phỏng được dùng trong cuộc thi sẽ tự động báo lỗi sai, chúng ta có thể xin một cái giống vậy được không?
An Phi lúc nào cũng được voi đòi tiên.
Chủ nhiệm Thôi quay đầu nhìn Lưu San, hỏi ý kiến chị ấy. Lưu San cười xấu hổ nói:
Loại người mô phỏng như thật đó thì đắt tiền quá, bệnh viện cũng không có, nên em không xin được.

Vẻ mặt người phụ nữ trở nên kỳ lạ, ấp úng một lúc mới nói:
Tôi là mẹ kế của nó, tôi không quyết định được đâu, đợi liên lạc với ba nó xong rồi nói.


Mẹ cậu bé có ở đây không? Hay là cô thông báo cho bà ấy biết đi.
An Phi vừa nghe cô gái giới thiệu thân phận của mình xong, lại nhìn khuôn mặt tái xanh nói không ra hơi của cậu bé, chắc là quan hệ mẹ kế con chồng không tốt mấy. Nếu cậu bé bị nhiễm độc Nitrit, liệu có phải mẹ kế con chồng bất hòa nên âm mưu đầu độc cậu bé không? Vừa mới nghĩ thôi, cô đã thấy trí tưởng tượng của mình hơi phong phú quá.
Lúc An Phi nói cho người phụ nữa kia rằng cậu bé bị bệnh nặng, cần ở phòng giám sát, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, người phụ nữ kia chỉ ngạc nhiên chứ không lo lắng căng thẳng những người nhà bệnh nhân khác, cô ta nói:
Thằng bé thật sự bị bệnh à, tôi cứ nghĩ nó giả vờ thôi. Hầy, bình thường nó lì lợm lắm, tôi không trông được. Mấy ngày nay ba nó đi công tác miền Nam rồi, chắc một tuần nữa mới về, phải làm sao bây giờ? Sốt ruột chết mất.

An Phi tò mò hỏi:
Vậy cô là gì của cậu bé vậy, có thể quyết định được không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.