Chương 362: Chào hỏi
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1367 chữ
- 2022-02-06 09:42:03
Lý Mộc Tử giơ tay ra hiệu đừng nói gì, rồi chỉ ra ngoài, An Phi lập tức hiểu ra, sợ tai vách mạch rừng, cho rằng hai người bọn họ thầ8m bàn bạc sau lưng, cô bèn giả vờ cúi đầu xem bệnh án.
Lý Mộc Tử đi ra ngoài đón, một lúc sau, cô ấy tươi cười dẫn Trưởng kh3oa Tưởng đi vào.
Mấy ngày nay, khoa Hô hấp, ICU, Ngoại lồng ngực và các khoa liên quan đã tới hội chẩn rồi, nhưng không đề xuất được phương án điều trị nào tốt hơn, anh xem...
Lý Mộc Tử xoay người lấy bệnh án giường 3 đưa cho Trưởng khoa Tưởng.
Bệnh nhân nhập viện chưa lâu, vậy mà bệnh án đã lên thành một xấp dày, có thể thấy Lý Mộc Tử hao tâm tốn sức không ít, nhưng thật ra không chỉ mỗi cô ấy, cả khoa đều nhìn chằm chặp vào, hy vọng ông cụ tai bay vạ gió có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.
Con của ông ấy muốn mời chuyên gia từ Bắc Kinh đến, ý kiến của cô thế nào?
Trưởng khoa Tưởng thử hỏi.
Rất tốt, chuyên gia của Bắc Kinh tới, chúng ta cũng có thể học hỏi được một chút.
Lý Mộc Tử bình tĩnh cười.
Bệnh tình của giường 3 đã trở nặng thêm à?
Chủ nhiệm vừa vào cửa, lạnh lùng hỏi Lý Mộc Tử.
Vâng.
Cô ấy thuật lại những gì đã nói với Trưởng khoa Tưởng khi nãy, tiện thể nói luôn các vị đã chào hỏi qua.
Ông ấy có danh tiếng, nhưng thật ra chỉ mới hơn 40 tuổi, bình thường cũng chăm sóc cẩn thận nên nhìn qua còn trẻ hơn Trưởng khoa Tưởng, bây giờ cười lên, xua tan hết bầu không khí nặng nề bên trong phòng.
Cho dù phòng giám sát có thiết bị khử độc, thông khí lập tức, cũng không bằng những phòng bệnh bình thường có thông khí tốt hơn. Còn nữa, trong phòng giám sát có rất nhiều vi khuẩn độc hại, dễ dàng lây lan lẫn nhau, phổi của ông ấy vốn đã chống cự kém rồi, nếu bị nhiễm vi khuẩn kháng thuốc thì căn bản là chỉ còn mỗi con đường chết thôi.
Tình trạng của bệnh nhân... hơi phức tạp, ở bệnh viện hơn mười ngày rồi mà bệnh tình vẫn không khá lên, ngược lại còn trở nặng thêm, hôm nay lại xuất hiện chứng tràn khí màng ngực và suy hô hấp, đã mời khoa Ngoại lồng ngực làm phẫu thuật dẫn lưu kín cho ông ấy, mới từ từ lấy lại sức.
Lý Mộc Tử áy náy báo sơ bệnh tình.
Đã mời hội chẩn chưa? Hiệu quả điều trị không ổn, có cần khoa Y tế tổ chức hội chẩn toàn viện không, cứ giằng co mãi cũng không tốt.
Chỉ số trên dụng cụ giám sát không đẹp mắt tí nào đập vào mắt Trưởng khoa Tưởng, ông hơi nhíu mày.
Không lâu sau, Chủ nhiệm Hứa khoa bảo vệ sức khỏe, thậm chí là Viện trưởng cũng đích thân gọi điện qua, đặc biệt hỏi thăm tình hình giường 3, An Phi và Lý Mộc Tử trợn mắt líu lưỡi, một gia đình bình thường đột nhiên lại trở thành đối tượng được mọi người tranh nhau quan tâm.
Một lúc sau, Chủ nhiệm Thôi cũng tới, đương nhiên chị cũng vừa nhận được điện thoại
quan tâm
.
Không ngờ giường 3 lại là người quen của anh, anh cứ gọi một cuộc điện thoại là được rồi, còn phải đích th9ân tới đây nữa.
Con trai lớn của ông ấy là bạn học trung học của tôi, bây giờ đang ở Bắc Kinh, lúc đầu trong nhà cứ nghĩ l6à chuyện nhỏ, không nói cho cậu ấy biết. Hôm nay cô nói bệnh nhân đang nguy kịch, người nhà sốt ruột, nên gọi điện cho cậu ấy biết, 5cậu ấy lập tức tìm tôi hỏi tình hình. Kể ra thì ba của cậu ấy cũng trưởng bối của tôi, tôi tới xem một chút thì mới yên tâm được.
Có đồng ý hay không, không phải do cô ấy quyết định, Trưởng khoa Tưởng rõ ràng đã có quyết định nhưng không nói, ngược lại tới hỏi cô ấy, chỉ vì tôn trọng cô ấy mà thôi.
Trưởng khoa Tưởng nhận được câu nhận lời, hài lòng rời đi.
Vị giáo sư này là nhân vật nổi tiếng khắp cả nước, ở bệnh viện Triều Dương, muốn ông ấy khám cho, ngoại trừ phải hẹn trước nửa tháng thì không còn cách nào khác nữa, nếu muốn mua số chuyên gia của ông ấy qua chợ đen thì số tiền phải bỏ ra ít nhất cũng 2000 tệ.
Người nhà giường 3 có thể mời ông ấy đến đây là việc nằm ngoài dự tính của mọi người, có thể thấy việc làm kinh động đến lãnh đạo ở bệnh viện nhân dân thành phố L thật sự cũng không tính là chuyện gì lớn quá.
Giáo sư Gian đến, dẫn theo một trợ lý, một học sinh, lúc hội chẩn, nhân viên của khoa Cấp cứu đi cùng có ba người: Chủ nhiệm Thôi, Lý Mộc Tử và An Phi.
Xem bệnh án xong, ông ấy hỏi bệnh sử, cẩn thận so sánh các tấm hình X-quang rồi đưa vài ý kiến chỉ đạo.
Chuẩn bị hội chẩn cẩn thận, từng bước một, không được không tuân thủ, bệnh viện lớn ở Bắc Kinh có nhiều cách hơn chúng ta, giữ thái độ học tập sẽ không thấy mất mặt.
Chủ nhiệm Thôi trấn an nói.
Người nhà giường 3 nhanh chóng hành động, ban đêm, Chủ nhiệm Gian - Giáo sư khoa Hô hấp bệnh viện Triều Dương từ Bắc Kinh tới.
Khoa Y tế có trách nhiệm tổ chức hội chẩn toàn viện, thường thì có hai tác dụng, chẩn đoán chính xác và gánh vác nguy hiểm một phần.
Tình trạng của giường 3 đã được chẩn đoán chính xác, chỉ còn mỗi việc gánh vác nguy hiểm thôi, chẳng lẽ Trưởng khoa Tưởng sợ...
Cũng là tại em cả.
Lý Mộc Tử tự trách.
Trong lòng cô ấy cứ bất an không yên, vừa trông ngóng chuyên gia Bắc Kinh có thể giải quyết được vấn đề này, tay đến bệnh trừ, nhưng lại sợ sau khi chuyên gia tới, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp nhanh chóng, những người đã
chào hỏi
sẽ chê cười khoa Cấp cứu bất tài.
Một khi chuyện gia đã đề xuất ý kiến, bọn họ không chấp hành theo, người nhà có ý kiến, xảy ra chuyện gì bọn họ sẽ phải gánh vác mọi trách nhiệm, nhưng chấp hành rồi, trong lòng bọn họ cũng không yên tí nào.
Nếu tiếp tục nằm ở phòng giám sát, bệnh của ông ấy sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Giáo sư Gian mỉm cười nói.
Thứ ba, bổ sung đầy đủ nhiệt lượng, bảo đảm cung cấp năng lượng cho bệnh nhân.
Giáo sư Gian, hai cái sau thì có thể hiểu được, nhưng chuyển bệnh nhân ra khỏi phòng giám sát, với tình trạng hiện tại của ông ấy, vẫn đang mang ống dẫn lưu kín, mà còn sốt liên tục, sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?
An Phi hơi chần chừ, không nhịn được, bèn hỏi vấn đề này.
Trưởng khoa Tưởng vừa nói vừa đi tới trước giường 3, ân cần thăm hỏi.
An Phi thấy ông đi vào, cô đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, Trưởng khoa Tưởng chỉ khẽ gật đầu với cô.
Thứ nhất, phải chuyển bệnh nhân ra khỏi phòng giám sát, tới những căn phòng thông khí tốt.
Thứ hai, phải dùng thuốc kháng khuẩn mạnh, hạ thuốc kháng sinh xuống.
Tình hình phức tạp thật đó.
Chủ nhiệm cười lạnh lùng.
Bệnh tình phức tạp, lòng người còn phức tạp hơn.
Trưởng khoa Tưởng muốn mời Bắc Kinh đến hội chẩn.
An Phi dè dặt nói thêm.
Nên mời, nếu không bệnh nhân chết rồi, chúng ta không chỉ mang danh bất tài mà còn thêm bảo thủ nữa.
Chủ nhiệm Thôi giải thích đơn giản.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.