Chương 373: PHỦI SẠCH



Nhiễm toan chuyển hóa, cao kali máu, huyết áp cao, thiếu máu, chức nặng thận không đầy đủ… Chị Phi, em sợ cô ấy có mệnh hệ gì.
Mễ Lan đ8i theo An Phi đã lâu, biết cô đã quyết định chuyện gì rồi thì khó xoay chuyển được, nhưng trong giai đoạn rối loạn, nếu xảy ra chuyện gì3 cũng không ai gánh chịu trách nhiệm nổi, cô nàng không nhịn được khuyên nhủ cô.

Đối với bệnh nhân nặng, bệnh tình thay đổi nhan9h chóng, không ai có thể đảm bảo an toàn được, An Phi nhìn thấy sự lo lắng của Mễ Lan, trong lòng căng ra, chắc không lâu nữa cô nàng sẽ6 phải trực một mình.


Nhiễm toan chuyển hóa là do cô ấy ăn uống không đầy đủ, sau khi truyền dịch thì sửa lại cho đúng. Kali máu5 cao có liên quan tới việc chức năng thận không hoàn chỉnh nên không bài tiết ra hết được, đã cho dùng thuốc điều trị đúng bệnh, hai tới bốn tiếng kiểm tra kali máu một lần. Huyết áp đã được xử lý, nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Người nhà cô ấy không chịu nằm viện, không thể lọc máu được, chi phí khởi động máy hơn 10 nghìn. Chị biết em lo lắng cái gì, nhưng người nhà đã ký giấy báo nguy kịch, cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng đuối lý, không gây chuyện đâu. Yên tâm đi, có chuyện gì thì có thể gọi chị bất cứ lúc nào.

Hôm nay, Dư Hạo Nhiên làm ca ngày, An Phi cười nói với anh ấy vài câu đang định rời đi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng thét, cô quay đầu nhìn, chồng của Tần Nguyệt lấy tay bụm mặt, hoảng sợ nhìn, trước mặt anh ta là anh trai Tần Nguyệt với khuôn mặt giận dữ.

Vì sao tối qua không chịu nhập viện? Con bé bệnh như vậy mà cậu chăm sóc thế à?
Anh trai Tần Nguyệt lạnh lùng quát.

Anh sui gia, có việc thì cứ nói, anh trai con bé không được động tay đánh người như vậy!
Mẹ chồng Tần Nguyệt cất giọng the thé hét lên với ba cô ấy.
An Phi loại bỏ từng việc Mễ Lan lo lắng, cười trấn an cô nàng.
Mễ Lan bất đắc dĩ, buồn bã rời đi.
Bận rộn cả đêm, buổi sáng, lúc An Phi bị chuông báo thức gọi dậy, đầu óc rối loạn, cô tiện tay tắt chuông báo thức rồi ngủ tiếp. Trong cơn mơ màng, đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên đánh thức cô, cô vội vàng nhìn đồng hồ báo thức, may chỉ muộn năm phút.

Sao, em cũng thấy rõ bộ mặt của bọn họ à?
An Phi mất tự nhiên lườm cô nàng.

Haiz, nhà chồng thể hiện rõ ràng như vậy, ai mà không nhìn ra chứ, thật đáng thương.


Những gì chúng ta có thể giúp thì cũng đã giúp rồi, chỉ còn thuận theo ý trời thôi. Chẳng phải bọn họ nói sẽ đến phòng khám bệnh khám sao? Đã đi chưa?

An Phi thấy có hai phần ăn sáng, nên gọi điện bảo Mễ Lan tới ăn cùng.

Giường 7 tối hôm qua giữ theo dõi thế nào rồi?' An Phi vừa đưa cho Mễ Lan một đôi đũa vừa hỏi.

So với tối hôm qua thì tốt hơn nhiều rồi, kali máu cơ bản đã bình thường, huyết áp ổn định. Em muốn kiểm tra lại chức năng thận cho cô ấy, xem tình trạng của creatine, nhưng người nhà không đồng ý, nói cô ấy vốn bị thiếu máu, cứ rút máu liên tục sẽ không chịu nổi. Hừ, kiếm chuyện, rõ ràng là tiếc tiền.
Mễ Lan khinh thường cười nhạo.
Ba Tần Nguyệt cúi đầu ngồi xổm dưới đất, không nói một câu.
Mẹ chồng cô ấy thấy vậy, đi tới cản trước mặt con mình, bị anh cô ấy đưa tay kéo sang một bên.

Không phải anh không biết tình hình gia đình nhà em, cả năm nay vì không có con, bọn em đã tốn không ít tiền mua thuốc rồi, bây giờ cô ấy lại mắc bệnh nhà giàu, làm sao bọn em chấp nhận được đây? Nếu nằm viện, bác sĩ bảo phải lọc máu, một tuần hai lần, một lần 400... Dù anh có đánh chết em... Em cũng không trả nổi đâu.


Nếu chỉ bận khám thôi thì cũng tốt rồi, còn phải tranh đấu với người nhà nữa, mệt cả đầu.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, An Phi không nhịn được oán giận với anh, thấy anh nhìn mình cười không có ý tốt, cô quay đầu nhìn gương, vô cùng xấu hổ, trên khóe mắt dính ghèn mắt, cô vội vàng cầm lấy đồ rửa mặt chạy vào toilet.
Lúc cô quay lại, Vương Dịch Tường đã múc cho cô một chén cháo, bóc một quả trứng trà.

Em mau ăn đi, buổi sáng anh có hẹn với một bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim cấp tính, anh phải tới CCU. Không biết mấy giờ mới phẫu thuật xong, em cứ tan làm trước, không cần phải đợi anh.
Vương Dịch Tường vội vàng rời đi.
Chồng Tần Nguyệt cứng đầu hét, lời nói của anh ta rất rõ ràng, anh ta không phải mới biết vợ mình bị nhiễm trùng đường tiết niệu, chẳng qua chỉ là giấu vợ mà thôi.

Lọc máu, em bị bệnh gì vậy?
Sắc mặt của Tần Nguyệt trắng bệch.

Em gái, em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách cho em mà.
Anh trai Tần Nguyệt thấy cô ấy thất hồn lạc phách, dịu dàng khuyên nhủ.
An Phi ngoài cười trong không cười, đứng cạnh nói:
Tối hôm qua, tôi đã mạo hiểm giữ mấy người lại để theo dõi rồi, hôm nay mau đến phòng khám bệnh khám đi, đừng kéo dài thêm nữa, tránh Chủ nhiệm lại mắng tôi một trận.

Chàng trai khúm núm trả lời:
Cô cứ yên tâm, đợi anh trai cô ấy đến, chúng tôi sẽ đi mà.

Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông mặc áo sơ mi cộc tay màu xanh đến cạnh giường Tần Nguyệt, vẻ mặt trầm như nước, khoảng 30 tuổi, thân hình cao to.
Tần Nguyệt nằm trên giường bệnh, nhìn thấy người tới, cô ấy ngồi dậy, khuôn mặt sưng phù hiện lên vẻ vui mừng, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
Anh.

Thấy vậy, Chủ nhiệm Hàn và An Phi không nói gì nữa, tiếp tục đi thăm phòng.
Thăm phòng xong, Chủ nhiệm Hàn phải đi điều trị bằng tia hồng ngoại, cánh tay của ông đã bị thương mấy tháng rồi mà vẫn chưa khỏe hẳn, bình thường sẽ đến khoa đau nhức hoặc khoa vật lý trị liệu.
Cô đứng dậy soi gương, người trong gương đầu tóc lộn xộn, hai đôi mắt thâm quầng to tướng, dáng vẻ uể oải, cô không khỏi tự đau lòng cho mình.
An Phi tiện tay lấy cây lược trong túi áo blouse chải lại tóc tai, rồi chạy đi mở cửa.

Sao lâu vậy? Tối hôm qua em bận nhiều việc lắm à?
Vương Dịch Tường xách lồng giữ ấm xinh xắn đi vào, để xuống bàn, ngồi ghế, nhìn chằm chằm đôi mắt thâm quầng của An Phi hỏi.

Chưa đi, hình như đang đợi ai đó thì phải?
Mễ Lan ăn một ngụm cháo, trả lời.
An Phi hơi nhíu mày, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều ở đây, còn đợi ai nữa? Đợi người này tới thì có thay đổi được vận mệnh của cô ấy không.
Lúc thăm phòng, Chủ nhiệm Hàn không nói gì thêm về bệnh tình của cô ấy, chỉ đề nghị cô ấy phải nhanh chóng nhập viện điều trị.

Anh, anh nói cho em biết... có phải em thật sự bị nhiễm trùng đường tiết niệu không?
Tần Nguyệt mở to hai mắt, thở gấp, thấp giọng tìm chứng thực.

Anh trai cô ấy ngậm chặt miệng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.


Anh sui gia, nếu đã vạch mặt rồi thì dứt khoát thẳng một lần luôn đi, hôm nay tôi giao người lại về cho nhà các anh, sau này có sống chết thế nào cũng không liên quan gì tới nhà họ Hàn chúng tôi cả.
Mẹ chồng Tần Nguyệt không có gan tiếp cận với anh cô ấy, mà nói với ông cụ đang ngồi xổm dưới đất.


Chị nói cái gì vậy! Con bé đã gả đi rồi, sinh là người nhà của chị, chết làm ma nhà chị!
Ông cụ không giỏi nói chuyện, nói xong, gương mặt đỏ bừng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.