Chương 38: BỆNH GIẢ? BỆNH THẬT?
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1478 chữ
- 2022-02-04 05:37:28
An Phi không dám để chàng trai ra về, cô chỉ định anh ta đi xét nghiệm, anh ta rất hợp tác đi làm xét nghiệm, một tiếng sau tất8 cả xét nghiệm đã có kết quả, vô cùng bình thường. Cô đen mặt, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Phòng khám khoa Nội tim 3chỉ khám vào ban ngày, không có ca đêm, An Phi đành trực tiếp gọi số điện thoại hội chẩn của phòng bệnh, một lúc sau, cánh cửa9 phòng cấp cứu mở ra, Vương Dịch Tường đi vào, thật trùng hợp, đêm nay là ca đêm của anh. Ánh mắt anh nhìn An Phi không còn lạ6nh lùng và ghét bỏ như lúc trước, mà ngược lại là sự dịu dàng ẩn hiện, ừm, là dịu dàng, An Phi thấy hình như hệ thống cảm giác5 của cô có vấn đề rồi.
Cô vẫn chưa nói tình hình của chàng trai kia thì anh đã chào bệnh nhân quen thuộc kia:
Tiểu Giang, trễ vậy sao còn đến bệnh viện?
Chưa thấy bệnh nhân nào mặt dày như anh luôn, anh cũng vì vậy mà phải nằm viện rồi, vậy mà cũng không chịu nói cho tôi, còn để tôi hành hạ như vậy, chẳng lẽ anh bị rút máu mà không thấy đau à? Trêu đùa bác sĩ vui lắm sao?
An Phi hờn dỗi, thầm tự nhắc mình:
Lần sau đừng để tôi phải gặp anh nữa, nếu mà có gặp lại tôi sẽ bắt anh đi xét nghiệm máu nhiều hơn.
Chàng trai thấy kết quả xét nghiệm không có vấn đề gì thì tâm trạng tốt lên một nửa, nửa còn lại là do thấy bác sĩ Vương cười híp mắt nên hài lòng cầm giấy tờ xét nghiệm đi về. Vương Dịch Tường quay đầu nhìn An Phi, muốn cười nhưng không dám, trong mắt An Phi bùng lên ngọn lửa nhỏ muốn đốt cháy người.
Cơn bão này đã xua tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, thậm chí Vương Dịch Tường còn cho rằng đây là duyên phận giữa anh và An Phi, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Anh cứ yên lặng ngồi đó nhìn cô, thấy trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, nhưng trước khi cô giận lật bàn thì phòng cấp cứu đã như ong vỡ tổ rồi.
Tiếng chuông điện thoại chói tai của phòng cấp cứu vang lên, Trương Mạt Lỵ bắt máy, vừa nghe người đầu bên kia nói xong, cô ấy liền a một tiếng, vội vàng quay sang nói với An Phi:
Tiểu An, bà cụ đi truyền dịch khi nãy vừa ngã ở nhà vệ sinh, cô mau đi xem một chút đi.
Đầu An Phi ù lên, cô vội vàng chạy đến phòng bệnh, lúc cô thực tập, Giáo sư hướng dẫn từng dặn dò cô: bác sĩ không nên chạy lung tung trong phòng bệnh, như vậy sẽ dễ làm bệnh nhân hoảng sợ, đã mấy năm rồi cô chưa từng vội vàng chạy trong phòng bệnh như vậy, nhưng bây giờ cô không quan tâm đến thứ gì nữa.
Lúc cô chạy đến toilet bên kia hành lang, bà cụ đã được hộ lý đưa lên băng ca. Giờ phút này, bà cụ thở dồn dập, sắc mặt tím tái, toàn thân lạnh ngắt, dáng vẻ mệt lả, An Phi vừa đẩy băng ca vào phòng cấp cứu vừa đo mạch đập trên cổ tay, mạch đập rất yếu, có lẽ huyết áp của bệnh nhân đã hạ xuống 90/60, trước mắt bà cụ đang trong trạng thái choáng váng.
Bác sĩ Vương, tôi đột nhiên bị tức ngực, buổi tối khoa Nội tim không khám nên tôi liền đến đây. Bác sĩ An rất cẩn thận, thấy tôi đau quá nên kiểm tra kỹ càng cho tôi, còn chỉ định tôi đi xét nghiệm nữa, anh mau xem kết quả đi, rốt cuộc là thế nào? Vừa nãy bác sĩ An nói có thể là tôi bị đau thắt ngực, có phải không vậy?
Đau thắt ngực?
Vương Dịch Tường mỉm cười hỏi ngược lại, anh cầm xấp giấy xét nghiệm lên, xem từng tờ một, ý cười trên môi càng đậm, anh xoay người đi đến cạnh máy tính, mở hệ thống bệnh án lên, mở một tệp trong đó ra rồi quay qua nhìn An Phi ý bảo cô qua xem một chút, An Phi đi qua xem, trên màn hình hiện chẩn đoán
Rối loạn thần kinh tim
().
() Rối loạn thần kinh tim: còn gọi là rối loạn thần kinh thực vật: hiện tượng rối loạn không rõ nguyên nhân có liên quan đến tim như tim đập nhanh hoặc tim đập chậm. Đây không phải là một bệnh tim thực thể (không có thành phần nào của tim bị tổn thương thật sự) vì trong những trường hợp này người có triệu chứng khi đi khám tim, xét nghiệm cũng như khi đo điện tâm đồ lại không phát hiện được các tổn thương bệnh lý ở các hệ thống van tim cũng như không tìm thấy những dấu hiệu biến đổi rõ ràng hoặc bất thường nào của tim.
Thì ra hai năm trước chàng trai này đột nhiên xuất hiện tình trạng tức ngực, đã nằm viện hai lần, kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng cũng không có gì bất thường, cuối cùng chỉ sợ cơ thể anh ta không vấn đề, mà do tinh thần quá căng thẳng dẫn đến tình trạng xuất hiện cảm giác lạ thường. Người ta hay gọi
suy nhược thần kinh
.
Thật ra, suy nhược thần kinh là căn bệnh phổ biến, một căn bệnh đặc biệt ở Trung Quốc, ở nước ngoài không có miêu tả nào như vậy, trong sách giáo khoa chỉ ghi
Chứng rối loạn chức năng thần kinh
.
Nếu chàng trai này xuất hiện ở khoa Nội tim, các bác sĩ khoa Nội tim vốn đã nắm rõ tình trạng của anh ta như lòng bàn tay rồi nên sẽ an ủi anh ta rồi cho về, cùng lắm thì kê cho anh ta vài viên vitamin như Oryzanol để làm thuốc trấn an. Nhưng người mà anh ta gặp lại là An Ngây Thơ dễ thương nhà chúng ta, bệnh nhân này rất vui mừng vì cuối cùng cũng có bác sĩ nghĩ anh ta có bệnh thật, vậy nên cố ý quên đi những chẩn đoán trước kia, không cung cấp bệnh sử cho bác sĩ An. Cuối cùng hai người vui vẻ hợp tác làm một đống xét nghiệm để tìm sự thật, nhưng sau khi biết được sự thật, An Ngây Thơ lại ỉu xìu.
Lúc bọn họ đến phòng cấp cứu, Trương Mạt Lỵ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, giúp đẩy băng ca vào, mở giám sát điện tâm đồ, đeo mặt nạ oxy, máy giám sát độ bão hòa oxy trong máu cũng đã được kết nối, máu được rút ra rất nhanh. Máu dồn lên não An Phi, khuôn mặt phình lên, tim đập rộn ràng, cô không thể tiếp tục bình tĩnh điều trị nữa rồi, Vương Dịch Tường bên cạnh nhận bệnh án từ tay hộ lý, anh mở ra xem rất kỹ càng.
Làm xét nghiệm máu cho bệnh nhân đi, sinh hóa máu toàn bộ, làm xét nghiệm cTnT, Myo, CK-MB () và cơ chế đông máu đi.
Anh dặn dò Trương Mạt Lỵ, bây giờ cảm xúc An Phi không được tốt, anh không thể để cô đưa ra bất kỳ quyết định nào trong lúc này nữa, bệnh nhân bệnh nặng xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn như vậy, chỉ cần nói sai một câu trong lúc trao đổi với người nhà thì kết quả không thể cữu vãn được, hơn nữa, có anh ở đây, anh không muốn cô chịu bất kỳ nguy hiểm nào.
() Ba xét nghiệm trong chẩn đoán chứng nhồi máu cơ tim.
Lý Mộc Tử đã đến, cô ấy là bác sĩ trực chính ở khoa Cấp cứu, có chuyện gì xảy ra cô đều sẽ là người đầu tiên chịu trách nhiệm. Lý Mộc Tử đã quen với sóng to gió lớn, biệt danh
Diệt Tuyệt sư thái
của cô ấy ngoại trừ việc đã có quá nhiều bệnh nhân tử vong trong ca trực thì còn nói lên phong cách xử lý công việc của cô, dù gặp bất cứ tình huống nào cũng không rối loạn. Nếu xảy ra chuyện mà bác sĩ bị rối loạn trước thì quá trình điều trị cũng sẽ bị ảnh hưởng, vậy nên bình tĩnh không rối loạn chính là điều kiện bắt buộc để trở thành bác sĩ ưu tú.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.