Chương 396: CUỘC SỐNG



Tình trạng của cậu bây giờ phải phẫu thuật, không phẫu thuật thì bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ba mẹ cậu khó k8hăn lắm mới nuôi cậu trưởng thành, không có tiền thì ghi nợ, sau có thì trả lại.
An Phi ôn hòa nói với cậu ta.

Từ lúc v3ào phòng cấp cứu tới giờ, chàng trai chưa từng phàn nàn một câu, người bình thường không thể chịu đựng được cơn đau của thoát vị9 cơ hoành, nhưng cậu ta lại không hề rên rỉ, cũng không rối loạn.


Nợ? Sau này trả? Thật sao?
Người đàn ông kích động c6hạy tới, ánh mắt lóe sáng, giống như không tin An Phi, bệnh viện mà cũng ghi nợ được à?

Ba, mẹ, sao ba mẹ không gọi điện cho con?
An Phi không nhịn được trách, ba mẹ vào khoa truyền dịch nhưng cô lại không biết gì cả.

Bác sĩ Mễ nói con mới đi nghỉ, mẹ cũng không bị gì nặng quá đâu.
Cát Phù Dung cười, phản đối.

Bây giờ còn sốt không?
An Phi đau lòng đi tới sờ lên trán mẹ, cũng may, nhiệt độ đã bình thường.
Làm đến 3 giờ sáng, cô và Mễ Lan thay ca, hai ca phẫu thuật cấp cứu vẫn chưa kết thúc, chắc ca phẫu thuật của bác sĩ Bành phải tới sáng mới xong.
Buổi sáng, An Phi thức dậy, ăn sáng với Vương Dịch Tường rồi chạy tới phòng theo dõi đi dạo một vòng như thường ngày, xem tình hình bệnh nhân tối qua cô giữ lại có ai đã đi chưa, tất cả những điều này cô phải thông báo lại lúc giao ca.
Đi tới giường 5, cô đứng lại, nhìn người phụ nữ trung niên mặc váy xanh nằm trên giường, đang hiền từ nhìn cô.
Bệnh viện chưa bao giờ từ chối bệnh nhân ba không được đưa tới, sẽ cố gắng hết sức để cứu lại mạng sống cho bọn họ.
Chính vì nguyên nhân này, một vài bệnh viện nhỏ khác, thậm chí là xe cấp cứu 120 bệnh viện trung tâm cũng thường xuyên chuyển bệnh nhân ba không hoặc bệnh nhân không có tiền tới.
Ngoài mặt thì nói bệnh viện nhân dân có kỹ năng điều trị cao, nhưng trên thực tế là vứt bỏ trách nhiệm.
Bệnh viện nhân dân thành phố L là bệnh viện công, đơn vị hành chính, cả bệnh viện có 3000 nhân viên bao gồm bán thời gian và toàn thời gian, những nhân viên được vào biên chế chưa tới một nửa. Một năm tiền của Cục Tài chính bỏ ra, theo như Viện trưởng nói, thì chỉ đủ phát tiền lương tiền thưởng một tháng cho mọi người.
Nói đi cũng phải nói lại, bệnh viện thực sự là một đơn vị tự làm chủ.
Vấn đề là bệnh viện công không chỉ có cái danh là bệnh viện công, mà còn phải đảm nhận nhiệm vụ của bệnh viện công.

Mẹ, sao mẹ lại tới đây?

Đúng vậy, người phụ nữ trung niên đang truyền dịch không phải ai khác chính là Cát Phù Dung, bên cạnh là An Quốc Cường.

Nửa đêm hôm qua, mẹ con bị viêm dạ dày, hơi sốt, uống thuốc thì nôn ra hết, nên ba đưa bà ấy tới đây truyền dịch.
An Quốc Cường đứng dậy, giải thích với cô, vẻ mặt áy náy.
Lúc họp tuần bệnh viện, khoa Y tế thông báo những chi phí chưa được hoàn trả, Viện trưởng cũng mắng chửi, nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Trong lòng mấy lãnh đạo biết rõ, nếu bệnh viện không lật tẩy, bắt buộc các khoa truy thu, chưa chắc các khoa đã gánh vác nổi, nếu thật sự có người chết, vẻ mặt ai cũng khó nhìn, trong lòng cũng bất an,
Kim đồng hồ trên tường đã điểm hơn mười hai giờ, người trong đại sảnh cấp cứu cũng dần bớt đi. An Phi giục Vương Dịch Tường về phòng trực nghỉ ngơi, sáng mai anh có ca phẫu thuật, không giống cô, giao ca xong có thể về nhà ngủ ngon.
Hôm nay không khí giao ca nặng nề hơn bình thường, mọi người đều biết chuyện tối qua bác sĩ Bành nhảy lầu.
Chủ nhiệm Thôi giao ca xong, thông báo ba chuyện, việc thứ nhất, cuộc so tài kỹ năng năm nay, khoa Cấp cứu làm chủ, Lý Mộc Tử dẫn đội; việc thứ hai, 5 người Mễ Lan và Chu Phác bắt đầu trực một mình, việc thứ ba, năm nay khoa Cấp cứu lại có người mới tới, tầm tháng 7 sẽ vào khoa, có sáu người, hai người khoa Ngoại, bốn người khoa Nội, công việc 24 giờ của khoa Ngoại tạm thời thay phiên nhau, khoa Nội có Lý Mộc Tử, An Phi, Tiêu Lỗi, Dư Hạo Nhiên mỗi người dẫn dắt một người.
Cuộc họp sáng có lượng tin tức tương đối lớn, Chủ nhiệm Thôi vừa tới khoa Cấp cứu đã muốn giành quyền chủ động cuộc so tài kỹ năng cho khoa Cấp cứu, cuối cùng năm nay giấc mơ cũng thành sự thật.

Mau làm thủ tục nhập viện đi, đ5ừng kéo dài nữa.
An Phi đưa phiếu nhập viện cho ông ta, cười cười.
Người đàn ông chạy vội đi. Dáng vẻ ông ta thì hơi đáng sợ, nhưng thật ra thì không phải người xấu, lại còn rất trọng nghĩa với chàng trai.

Em lấy tiền bệnh viện bù vào à?
Vương Dịch Tường bất lực cười, nói nhỏ vào tai cô.

Không sao, chỉ viêm dạ dày thôi.
Cát Phù Dung dịu dàng nắm tay con gái nói.
An Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giờ giao ca, cô áy náy nói với Cát Phù Dung:
Mẹ, con đi giao ca trước, lát sẽ tới đây với mẹ.


Con mau đi làm việc của mình đi, mẹ ở đây có ba con rồi.
Cát Phù Dung buông tay, để con gái mau đi làm việc.

Anh là tổng phụ trách, do anh ký tên, không liên quan gì tới em. Nếu không được trả lại tiền, bệnh viện cũng tìm anh thôi.
An Phi nhếch môi, nở nụ cười xảo quyệt.

Tiền của anh cũng là tiền của em thôi.


Hiện tại thì vẫn chưa.

Chuyện này liên quan tới thực lực của khoa Cấp cứu từng bước đi lên, cũng liên quan tới việc Chủ nhiệm Tần buông tay, nghe nói Chủ nhiệm Tần muốn tranh chức phó Viện trưởng, Chủ nhiệm Thôi và Chủ nhiệm Cao là đối tượng cạnh tranh nặng ký với ông.
Tôn Hạ Bình và Lữ Tiêu Tiêu đã có quyết định rời khỏi khoa Cấp cứu, nhóm năm người Mễ Lan đã ở khoa Cấp cứu được một năm rồi, bọn họ trực một mình đồng nghĩa với tỷ lệ tiền thưởng tăng cao.
Mà thật ra trước giờ trực ca đều có hai người, lúc nhóm Mễ Lan trực cũng sẽ có mấy người kỳ cựu bên An Phi dẫn dắt, bây giờ thì cũng không khác mấy.
Tốc độ nhân lực mới vào khoa Cấp cứu trong hai năm qua có thể nói là hạng nhất, hầu như đều là lực lượng mới, nói theo phát triển của ngành học thì cũng xem như là nhân tố bất lợi, dù sao nhiều người cùng năm, áp lực cạnh tranh lớn, dẫn tới quá nhiều mâu thuẫn.

Nhưng dựa theo suy nghĩ của Chủ nhiệm Thôi, quy mô của khoa Cấp cứu phải mở rộng hơn hiện tại không chỉ là một lần, nên chị phải dự trữ nhiều nhân tài.

Hiện tượng khoa Cấp cứu không giữ được người thì cả nước đều giống nhau. Hai năm trước, nhóm An Phi có ba người, giờ Tôn Hạ Bình và Lữ Tiêu Tiêu đi rồi, ai có thể đảm bảo rằng nhóm Mễ Lan sẽ không đi?

Khảo sát bệnh viện hàng đầu đã xong, tiếp theo khoa Cấp cứu phải khảo sát chuyên ngành trọng điểm, Chủ nhiệm Thôi kết thúc cuộc họp sáng rồi lên phòng giảng dạy lầu hai với Lưu San.


Lại có sáu người tới, quy mô của khoa chúng ta được mở rộng rồi.
Giọng nói của Lưu San vui mừng, suốt cả hành trình chị ấy đã đồng hành cùng Chủ nhiệm Thôi, hai người giúp đỡ nhau, rồi trở thành bạn bè.


Không biết tại sao em lại thấy đặc biệt mệt mỏi. Lúc ở ven biển thì thường nhớ nhà, cảm thấy không được ở cạnh chăm sóc ba mẹ là điều bất hiếu nhất, bây giờ về rồi thì suốt ngày bận bịu với công việc, vẫn chẳng có thời gian chăm sóc ba mẹ.


Chủ nhiệm Thôi đứng trước cửa sổ, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.