Chương 402: TIÊN CÔ


Đồ ăn trên bàn trà đã được dọn dẹp sạch sẽ, người trong nhà không có thói quen uống trà, Vương Dịch Tường tự rót cho mình một tách8 Mao Phong Hoàng Sơn, là trà của một bệnh nhân cũ tặng cho, nói là đồ của nhà, không đáng bao nhiêu tiền.

Mẹ Vương bế đứa3 bé đi ngủ trưa, chị gái ngồi trên ghế sofa, chần chừ một chút, chị ấy mở miệng nói:
Dịch Tường, bây giờ ba mẹ có thể gánh vác đ9ược cuộc sống của chính mình, không cần phải nhờ tới các em, sau này nằm một chỗ rồi...

Vương Dịch Tường nói hết suy nghĩ của mình, khuôn mặt chị gái lúc trắng lúc đỏ, một lúc lâu sau mới nói:
Người ta nói cưới vợ rồi thì quên mẹ, còn em thì giỏi rồi, vẫn chưa cưới được vợ mà bắt đầu ghét bỏ mẹ rồi.


Chị, em thật lòng muốn tốt cho mẹ thôi, sao lại ghét bỏ được? Những ngày tháng sau này còn dài, Tiểu An là người thế nào, em có lựa chọn nhầm người hay không, mọi người sẽ tự nhìn thấy thôi.


Lúc em vừa tới khoa Cấp cứu, em rất mong đợi sẽ được tham gia một lần, rốt cuộc nửa đường bị bên 120 cướp mất, lần này khó khăn lắm mới được tham gia, sao lại bỏ dở được chứ. Người thì phải có chí vươn lên, em không phải vì vinh quang gì đâu.

An Phi vừa xoa vai vừa mệt mỏi nói.

Bà ấy có nhà của mình, sẽ không chuyển tới ở cùng chị đâu, mà còn có chị dâu cả nữa.
Chị gái từ chối theo bản năng, vừa nói xong, chị ấy chợt hiểu ý em trai mình, không ai muốn trong cuộc sống của mình lại có thêm
người ngoài
.

Chị, nếu chị thật sự muốn tốt cho mẹ thì đừng để bà xen vào chuyện của em và Tiểu An. Bệnh của bà dễ suy nghĩ lung tung, ở xa nhau thì tình thân vẫn còn, mọi người mới bình an vô sự. Ở chung với nhau khó tránh xảy ra mâu thuẫn, mẹ mà tức giận đến sinh bệnh, cả em và chị cũng không được sống yên ổn, mà công việc của Tiểu An và em cần phải tập trung 100%, căn bản là không được phân tâm.


Em cưới vợ chứ không phải là bảo mẫu, chị, chị đừng lo lắng quá.
Vương Dịch Tường luôn tôn trọng chị mình, lời nói này hơi nặng.

Được đó, em lớn rồi, chị nói gì cũng không nghe lọt lỗ tai, để từ từ rồi xem. Chỉ là, mẹ nói gì, cái gì nghe được thì nghe theo, không thì cũng đừng vặn lại bà ấy.

Lúc trước, Lý Mộc Tử đại diện khoa Cấp cứu, chủ yếu phụ trách thi vấn đáp, các thao tác phục hồi tim, khử rung, rửa ruột đều do người của 120 thi, bây giờ toàn bộ đều do khoa Cấp cứu phụ trách, mấy hạng mục này yêu cầu thể lực cực cao, mấy ngày sau đó An Phi không giơ tay lên nổi nữa.
Vương Dịch Tường đón An Phi tan làm, anh đau lòng, ngồi trên xe nhắc nhở:
Thật ra em cũng không nhất thiết phải tham gia cuộc thi này đâu, còn nhiều cách để mang vinh quang về mà.


Chị, bọn họ già rồi, em không c6hăm sóc bọn họ được sao?
Vương Dịch Tường cười, cảm thấy lời của chị gái còn có ý khác.

Tiểu An nhìn không giống cô gái5 biết chăm sóc người khác, sau này ba mẹ lớn tuổi, haiz, chị thật sự không yên lòng tí nào.''

Xong rồi, mẹ anh đồng ý cho chúng ta ngủ ở phòng chính. Anh đang tính hai phòng ngủ phụ, một gian lấy làm phòng cho khách, một gian thì làm thư phòng.
Vẻ mặt Vương Dịch Tường rất bình thường, không giống như đang nói dối.

Thật sao?
An Phi hỏi lại.

Đương nhiên là thật, nếu không thì hôm khác mẹ anh tới, kiểu gì cũng mắng anh không thôi.


Anh thuyết phục bà thế nào vậy?
An Phi tò mò hỏi.
Trong những người đó, An Phi là người có thâm niên thấp nhất, Tiêu Lỗi lạnh lùng nhất, Lục Viễn làm việc ở khoa Cấp cứu ngắn nhất. Lúc mới bắt đầu làm quen, mọi người đều không thích ứng được.
Nội dung cuộc thi kỹ năng cấp cứu cũng không khác gì năm ngoái, chủ yếu là thi thực hành và vấn đáp kiến thức.

Chẳng phải chúng ta chuẩn bị thi kỹ năng cấp cứu rồi sao, hằng ngày phải tập huấn nhiều lắm, hay là lấy một hai phần trong nội dung huấn luyện ra dựng thành tiểu phẩm đi?
An Phi suy nghĩ một hồi rồi hỏi thử.

Ừ, ý kiến hay, một việc không phiền đến hai người, em viết kịch bản đi.
Lý Mộc Tử trực tiếp chỉ định.
Thì ra lúc mời ông Trương ở trấn An Nhạc tới khám bệnh, Vương Dịch Tường có nghe Hứa Thiên An nói, trên trấn bọn họ có hai bảo bối, ngoại trừ ông Trương có thể khám chữa bệnh, còn có một
Tiên cô
biết xem bói nữa.
Nghe nói vị
Tiên cô
này rất giỏi, không chỉ có tiếng tăm ở thành phố L, mà các thành phố lớn như Bắc Kinh Thượng Hải cũng có người tới tìm vì danh tiếng, để bà ấy xem quẻ giúp, tiền nhang đèn hàng năm cũng đủ mua nhà ở Bắc Kinh rồi.
Ánh mắt anh rất kiên định, làm chị anh không khỏi nghi ngờ em trai mình bị người ta mê hoặc.
Hôm sau giao ca, y tá trưởng Lưu San gọi Lý Mộc Tử đến, nói là có chuyện.

Em? Em làm được à?
An Phi mở to hai mắt nhìn, từ nhỏ cô đã không có tế bào văn nghệ, diễn tiểu phẩm gì?

Không cần em diễn đâu, em chỉ cần phụ trách viết kịch bản thôi.


Chẳng phải bình thường những việc này đều do y tá trưởng quản lý sao?
An Phi thấy kỳ lạ, sao tự nhiên Lý Mộc Tử lại nhiệt tình như vậy, đúng ra cô ấy là người thuộc chủ nghĩa công danh lợi lộc, không thích ôm quá nhiều việc mới đúng.

Hiếm khi y tá trưởng tìm chúng ta, em có nhiều ý tưởng, em giúp suy nghĩ xem có ý tưởng gì hay không?
Lý Mộc Tử nói đơn giản, nhưng An Phi cứ cảm thấy kỳ lạ.

Chị, nếu mẹ chồng muốn chuyển đến ở cùng với chị, chị chấp nhận được không?
Vương Dịch Tường uống ngụm trà, như có gì đó đang suy nghĩ.
Anh rể của anh có hai anh em, đã lập gia đình từ lâu, mua nhà ở trên trấn. Nhà chị gái ở khu nhà nhỏ, nhà ba gian, hai tầng lầu, nhà chồng và nhà bác cả không xa nhau lắm, có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng không liên quan gì tới nhau.

Nghỉ làm sẽ dẫn em đi suối nước nóng, bên hồ mới mở khách sạn suối nước nóng năm sao, nghe nói thiết bị bên trong không tệ, có tắm muối và mát xa cá.


Được đó, cũng lâu rồi em không đi suối nước nóng.
Ánh mắt An Phi sáng bừng.
Đương nhiên, bà cụ Vương cũng từng nghe danh
Tiên cô
, nên Vương Dịch Tường mới tự mình đưa mẹ tới trấn An Nhạc.
Ngoài nhà
Tiên cô
, xe đỗ thành một bãi đỗ nhỏ, người đứng xếp hàng kín cả khu nhà, mẹ Vương chưa từng nhìn thấy
thế trận
nào rầm rộ tới như vậy, nên không nghi ngờ gì, rất tin tưởng
Tiên cô
.

Để em thử xem.
An Phi miễn cưỡng đồng ý.
Chủ nhiệm Thôi hoàn toàn cho Lý Mộc Tử quyền quyết định huấn luyện, cô ấy đi thi nhiều năm, là một trong những người có kinh nghiệm phong phú nhất. Lý Mộc Tử chọn An Phi, Tiêu Lỗi, Lục Viễn làm thành viên.
Chỉ một lúc sau, Lý Mộc Tử đến phòng theo dõi tìm An Phi.

Phi Phi, năm nay bệnh viện chúng ta kỷ niệm 65 năm thành lập, Viện trưởng bảo mỗi khoa phải chuẩn bị một tiết mục.


Đúng rồi, anh đã giải quyết xong chuyện phòng ngủ chưa?
Nhớ tới lời nói mấy ngày trước của mẹ Vương, cô vẫn còn sợ.
Cô bận rộn luyện tập, không có thời gian đi mua đồ nội thất, Vương Dịch Tường cũng im luôn không nói gì.
Tính tình bà cụ nhà bọn họ rất khó, cô cũng biết rồi, bướng bỉnh đến mức mất hết tình người, huống chi còn có mấy đại thần nói vào nữa, sao bà dễ nói chuyện vậy được.

Anh làm gì có bản lĩnh lớn đó, là
Tiên cô
thuyết phục mẹ anh.
Vương Dịch Tường mờ ám nói.
Bọn họ 6 giờ sáng đã tới xếp hàng, đến lúc gặp được
Tiên cô
cũng đã 3 giờ chiều,
Tiên cô
không cần bà cụ mở miệng đã nói thẳng, bà ấy có mệnh đại phú đại quý, kiếp này khổ trước sướng sau.

Đừng vặn lại con dâu tương lai bất kỳ điều gì, con dâu là quý nhân đời này của con trai bà ấy, là mệnh vượng phu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.