Chương 407: CUỘC CHIẾN NGẦM



Việc nên làm thôi, tiện tay mà, đừng khách sáo.
An Phi vốn định lén tìm chỗ yên tĩnh, không ngờ vừa ngồi xuống đã có ngư8ời tới, hai người kia cũng giống An Phi, coi như là người nhà.


Bác sĩ An, cô có biết Hàn Băng kia không?
Một cô3 gái ngồi xuống nói thầm.
Theo lý thì hành động của anh ta trước mặt phụ nữ như vậy là mất lịch sự, nhưng An Phi là bác sĩ, hành động của anh ta cũng là quy trình thôi, Vương Dịch Tường cũng không có gì là không hài lòng.
An Phi đưa tay sờ, đúng thật, ở dưới da có một cục u to, có thể nhúc nhích, đè mạnh vào, người gầy cũng không la đau.
Tôn Thiếu Kỳ ngạc nhiên mở to mắt.

Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh biết các phương án điều trị cặn kẽ, chỉ cần anh dựa theo cách của tôi, chắc chắn sẽ tốt hơn đó.
An Phi thoải mái đáp.

Chắc là u mỡ dưới da thôi.
An Phi kết luận.

Gì cơ? Là u!
Người gầy đột nhiên biến sắc, đôi chân lảo đảo.

Anh đừng sợ, lành tính thôi, làm tiểu phẫu bóc ra là được rồi, không có gì nguy hiểm đến tính mạng đâu.
An Phi hiểu anh ta đang lo lắng cái gì, vội vàng an ủi anh ta.

Ồ, suýt nữa là tôi bị cô dọa chết rồi.
Người gầy thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ An, tôi bị loét dạ dày mấy năm rồi, uống thuốc cũng không có chuyển biến gì, cô giới thiệu cho tôi vài liều thuốc được không?
Tôn Thiếu Kỳ đợi cô ngồi xuống, rồi nghiêm túc nhờ giúp đỡ.
An Phi nhíu mày, quay sang lườm Vương Dịch Tường thầm nghĩ, là bác sĩ khoa Nội mà không trị được bệnh loét dạ dày à?
Tôn Thiếu Kỳ giơ ngón tay cái với An Phi, khen ngợi:
Rộng rãi quá!


Bác sĩ An, cô nhìn thử cái mụn cơm này đi, dạo này nó phình to nhanh lắm, không phải u đó chứ?
Người gầy lúc nãy ồn ào tới gần, giơ áo lên, để lộ cái bụng, chỉ vào một chỗ trên da nói.
An Phi dở khóc dở cười, ba người đàn bà họp lại thành cái chợ, hai người bọn họ đang hát hí khúc cho cô xem à?
Đúng lúc này, Vương Dịch Tường lại vẫy tay với cô, cô nhanh chóng đứng dậy, cô cười áy náy với hai người đang muốn giữ cô lại tâm sự, rồi về chỗ ngồi của mình.

Biết, nhưng không quen.
An Phi khách sáo nói.

Lần trước ngày mùng một tháng 9Năm đi họp mặt thì bảo là sắp kết hôn, lần này là về thăm, lần nào về cũng có người hết lòng hết dạ tổ chức họp mặt, cô n6ói xem, sao lại thế.
Giọng nói cô gái mờ ám, thêm vài phần khinh thường.

Người ta là người ở thành phố lớn, vên5h váo cũng bình thường mà.
Một cô gái khác chua chát nói.

Vênh váo là với chúng ta thôi, còn với bọn họ thì thân thiết, gọi anh xưng em.


Cô đừng nhìn cậu ấy, tôi không tin tay nghề của cậu ấy đâu, tin cô thôi.
Tôn Thiếu Kỳ uống hơi nhiều, bắt đầu nói ngọng.

Anh Tôn, có phải anh thường xuyên uống rượu, uống thuốc không đều đặn không?

Tôn Thiếu Kỳ gật đầu.

Có phải anh bị huyết áp cao, uống thuốc huyết áp vẫn không khống chế được đúng không?
An Phi hỏi tiếp.

Bác sĩ An, con của chúng tôi bị sốt ba ngày rồi, uống thuốc thì có hạ sốt, không uống thì lại tái phát, có đáng lo không vậy.
Anh mập vừa hỏi Hàn Băng chuyện nhà cửa giờ lại hỏi cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.