Chương 416: Kết thúc (2)


Ông đề cử cho Viện trưởng một người - Mặc Thiên Lan.

Người này theo ông từ ngoài bệnh viện vào, hiện tại là phó Chủ nhiệm ICU, tính tình8 hơi giống Thôi Phượng Dương, đều là những người phụ nữ không thua đấng mày râu, hiếu thắng, chưa bao giờ chịu thua. Mấy năm ở ICU, chị ta đã m3ang về vô số thành tích cho ông, coi như là một trong những nhân vật có đóng góp công lao.

Viện trưởng hơi do dự, ông cũng coi trọng Lý9 Mộc Tử, nhưng thâm niên thấp, bây giờ mà nhận chức Chủ nhiệm thì vẫn còn hơi sớm, nếu để Chủ nhiệm Tần dẫn dắt vài năm, tới khi thành thạo rồi6, mới yên tâm giao lại khoa Cấp cứu cho cô ấy được.
Hai người biết điều đi ra, An Phi hơi nhíu mày hỏi:
Chủ nhiệm mới của chúng ta có dễ sống chung không?

Lý Mộc Tử khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lùng:
Khoa Cấp cứu sắp thay đổi rồi.

Phòng khoa Nội lầu một, Chủ nhiệm Hàn và Chủ nhiệm Lâm cũng đang trao đổi vấn đề giống vậy.

Em đang mang thai đó, thoải mái chút đi, lo lắng không tốt cho đứa bé đâu.
Chủ nhiệm Thôi sẵng giọng, kéo ghế bên cạnh, ra hiệu cho người ngồi xuống.

Mộc Tử, Tiểu An, hai em trời sinh thích hợp với chuyên khoa Cấp cứu, không cần biết chị có ở lại đây hay không, các em cũng là tương lai của khoa Cấp cứu. Chị đi cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, chúng ta làm việc sớm chiều hai năm, là duyên phận cả đời, chị sẽ vĩnh viễn nhớ các em.''

Chủ nhiệm, chị không đi không được sao? Bọn em không nỡ bỏ chị.
An Phi không lý trí như Lý Mộc Tử, nói xong, giọng cô nghẹn ngào.
Chủ nhiệm Thôi búi tóc, trang điểm tỉ mỉ, nhìn dịu dàng hơn bình thường, ít đi một chút nghiêm khắc.

Ừ, hôm nay Chủ nhiệm Mặc sẽ tới nhận công việc, tuần sau chị đi Bắc Kinh.
Chị bình tĩnh nói, giống như đang trao đổi công việc bình thường.

Chủ nhiệm, vẫn chưa khảo sát khoa trọng điểm mà, chị vẫn chưa dẫn dắt khoa chúng ta trở thành khoa Cấp cứu tốt nhất cả nước mà, sao chị lại đi được? Chị đi rồi, bọn em phải làm sao bây giờ? Khoa Cấp cứu phải làm sao đây!
Lý Mộc Tử hơi kích động.

Chủ nhiệm Thôi, chị có việc rồi, bọn em đi trước.
An Phi đứng dậy xin về.

Chủ nhiệm Mặc, không ngờ chúng ta lại làm việc cùng khoa rồi.
Lý Mộc Tử niềm nở chào hỏi chị, cô ấy và Mặc Thiên Lan hợp tác với nhau ở ICU một khoảng thời gian không ngắn, coi như là cũng biết nhau.

Mộc Tử, sau này công việc ở khoa Cấp cứu còn phải nhờ em giúp đỡ nhiều.
Lúc này, Mặc Thiên Lan mới khẽ gật đầu.

Chủ nhiệm Thôi sắp đi, nghe nói khoa Cấp cứu sẽ được giao vào tay họ Mặc, không biết là phúc hay họa nữa.
Chủ nhiệm Lâm ngoài lạnh trong nóng, làm việc với Chủ nhiệm Thôi hai năm, được chị giúp đỡ không ít, vừa nghe tin, bà vô cùng luyến tiếc.

Tiểu Thôi là người không có tư lợi hiếm thấy, chưa chắc họ Mặc này sẽ không có tư lợi, nghe nói tới khoa Cấp cứu là vì Chủ nhiệm Tần không khống chế được chị ta, sau này có thể mọi người sẽ khổ sở rồi.
Chủ nhiệm Hàn bưng tách trà Tử Sa lên, chậm rãi nói.

Chúng ta là người đất chôn đến cổ rồi, ngày sau thế nào cũng không quá quan trọng, chỉ khổ cho bọn trẻ, khoa mới ổn định, lại sắp thay đổi nữa rồi.
Chủ nhiệm Lâm tiếc nuối nói, hai người bọn họ là lão Chủ nhiệm, đứng ở khoa Cấp cứu nhiều năm, đã không còn nhìn hạn hẹp bất cứ điều gì nữa.

Cô nghe gì chưa? Chủ nhiệm sắp đi rồi!
Tin tức nhanh chóng lan truyền trong khoa Cấp cứu, có người không tin, có người tiếc nuối, có người lo cho tương lai.
Cửa phòng giảng dạy lầu hai, An Phi và Lý Mộc Tử gõ cửa.

Vào đi.
Giọng nói của Chủ nhiệm Thôi truyền tới.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cừa, Chủ nhiệm Thôi nói mời vào, tiếng mở cửa vừa vang lên, Mặc Thiên Lan đi tới, chị và Chủ nhiệm Thôi cũng cao ngang nhau, mặc áo blouse trắng cộc tay, tóc ngắn, khuôn mặt gầy gò hiện lên sự giỏi giang.

Chủ nhiệm Thôi, tôi tới nhận việc, xin chị giúp đỡ nhiều hơn.
Giọng nói chị rất từ tốn, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, vẻ mặt nở nụ cười nghề nghiệp.
Từ lúc vào cửa, ánh mắt chị chăm chăm nhìn vào Chủ nhiệm Thôi, giống như không chú ý tới sự tồn tại của Lý Mộc Tử và An Phi, hình như đang áp đảo tinh thần hai người.
Cô luôn xem Chủ nhiệm Thôi là một người thầy của mình, thậm chí là thần tượng, những tưởng tượng về tương lai của khoa Cấp cứu, lòng nhiệt tình yêu nghề, mọi thứ đều bắt nguồn từ Chủ nhiệm Thôi, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chị rời đi.
Một ngày đầy bất ngờ, sau khi bị sốc, thì lưu luyến nhiều hơn.
Lý Mộc Tử và An Phi hiểu rõ, Chủ nhiệm đã suy nghĩ rất kỹ càng mới quyết định rời đi, chị sẽ không đổi ý chỉ vì một câu nói của hai người, nhưng hai người vẫn không tự chủ được khuyên chị.
Cửa phòng soát vé, một dãy người xếp hàng dài, Chủ nhiệm Hàn, Chủ nhiệm Lâm, Lưu San, Lý Mộc Tử, An Phi, Lục Viễn, Tiêu Lỗi, Dư Hạo Nhiên, Khương Thiệu Vân... ngoại trừ những người đang trực, thì còn lại đều tới đây.

Mọi người đây là?
Thôi Phượng Dương mờ mịt, chị ngạc nhiên nhìn mọi người, chị không hề nói cho bất kỳ người nào biết hôm nay chị sẽ rời đi, nhưng không ngờ tất cả mọi người trong khoa lại có mặt tại đây.

Chủ nhiệm, chị đồng cam cộng khổ với bọn em hai năm, bọn em không muốn để chị đi trong im hơi lặng tiếng đâu.
An Phi cười hì hì nói, rồi đưa cho chị một bó hoa.

Chuyện gì cũng có hai mặt, tách chuyện tốt chuyện xấu ra xem, đối với mấy thanh niên, thay đổi cũng chưa hẳn là chuyện xấu, những cơn sóng to gió lớn mà chúng ta trải qua không biết nhiều hơn bọn trẻ bao nhiêu, vậy mà cũng chịu đựng được đấy thôi.

Chủ nhiệm Hàn híp mắt, cười hì hì ngâm nga:
Mặc anh ta mạnh mẽ, gió mát lướt qua ngọn núi; mặc anh ta tung hoành, trăng sáng soi sông lớn.

Sáng sớm thứ hai, nhà ga thành phố L, gia đình Thôi Phượng Dương lấy hành lý, được bạn bè lái đi đưa tiễn. Cao Kiến Huy và ba vợ lấy hành lý, Thôi Phượng Dương đẩy xe trẻ con, trong xe, Tiểu Mỹ vẫn đang ngủ say.
Hai người đi vào, trên bàn dài xếp đầy các loại tài liệu, Chủ nhiệm Thôi ngồi ở đầu bàn, chống tay dưới cằm, suy nghĩ vẩn vơ.
Những tài liệu này rất quen thuộc với bọn họ, là tài liệu chỉnh sửa cho cuộc khảo sát bệnh viện hàng đầu và khoa trọng điểm trong tương lai, mỗi bản đều được tất cả mọi người chỉnh sửa, Chủ nhiệm Thôi tự tay đóng lại thành sách.

Chủ nhiệm, mọi người tung tin chị sắp đi rồi?
Lý Mộc Tử mở miệng hỏi, hai năm qua, Chủ nhiệm Thôi quan tâm đến cô ấy, cô ấy cũng cố gắng rất nhiều, không ngờ chỉ làm việc cùng nhau thời gian ngắn như vậy.
Vả lại, Chủ nhiệm Thôi thành lập ra hệ thống cấp cứu, mô tả phương hướng kế hoạch t5ương lai, vào tay Lý Mộc Tử có thể phát triển rạng rỡ, biến thành sự thật, nếu đổi người khác, nhất là Mặc Thiên Lan, có thể sẽ bắt đầu lại từ số không, làm khoa Cấp cứu lại bị dồn vào bế tắc lần nữa.
Mặc Thiên Lan tự mình tới gặp Viện trưởng, sau một cuộc nói chuyện, thuyết phục Viện trưởng, nghĩ Chủ nhiệm Thôi đi rồi, nên bổ nhiệm cho chị là Chủ nhiệm mới của khoa Cấp cứu.
Đối với người nối nghiệp, Thôi Phượng Dương không quyết định, rời đi là chị đã thật sự buông tay, khoa Cấp cứu dưới thời của chị đã qua đi, ngày mai sẽ thuộc về Mặc Thiên Lan, thuộc về nhóm thanh niên mà chị đã dẫn dắt.

Sợ trên đường chị cầm không tiện, nên đặc biệt bảo chủ tiệm hoa bó buộc lại cẩn thận.
Lưu San bổ sung thêm.


Cảm ơn mọi người!
Thôi Phượng Dương được mọi người thân thiết vây quanh, mỉm cười nhìn cả đội do một tay chị dẫn dắt.

Cả gia đình đi vào cửa soát vé, nhóm người khoa Cấp cứu đứng ngoài liên tục vẫy tay, hô to:
Thuận buồm xuôi gió!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.