Chương 42: ĐỒNG HÀNH
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1324 chữ
- 2022-02-04 05:37:47
Ba cô nói không sai, bây giờ Tây Y ngày càng chia nhỏ, rất nhiều bác sĩ đều không khám được. Để tôi kể cho cô một chuyện c8ười, bệnh nhân bị rụng răng, nên đi khám Răng hàm mặt trước, kết quả nha sĩ nói bệnh nhân nuốt mất răng rồi, khoa Răng hàm3 mặt không khám được, anh đến khoa Tiêu hóa khám đi, đến khoa Tiêu hóa chụp X quang xong thì bác sĩ nói răng đã đến hậu mô9n, khoa Hậu môn khám xong, hầy, răng đã mọc trong trực tràng rồi, anh đến khoa Răng hàm mặt đi, chứ chúng tôi không khám đ6ược.
Anh kể rất sinh động, An Phi và Trình Giai Di nghe xong đều che miệng cười một lúc, thì ra Chủ nhiệm Vương ngoại trừ5 y học ra thì cũng có tài năng kể chuyện cười.
Người ta lấy cái này ra để giễu cợt chúng ta, vậy mà anh còn kể ra nữa, có khác gì hất nước bẩn vào chân mình đâu?
An Phi cười xong mới phát hiện tâm trạng tiêu cực cả đêm hình như đã mất hơn một nửa, cô cứ nghĩ phải lâu lắm mình mới bình thường được, nhưng có anh làm bạn, tâm trạng cô đã nhanh chóng tốt hơn.
Lo bác sĩ vơ nắm cả đũa là nói cô đó, không lo thì không phải, bởi vì tôi không lo, nên tôi không có gánh nặng nào.
Vương Dịch Tường mỉm cười trả lời, thấy An Phi thoải mái cười, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn, ít nhất, như vậy cô sẽ không sống trong ác mộng nghề nghiệp.
Càng tiếp xúc với anh lâu, An Phi càng cảm thấy anh rất có phong thái của học giả, cái loại khí chất gặp loạn không sợ và tri thức uyên bác rất giống An Quốc Cường - ba An Phi, cô không khỏi thầm nghĩ, nếu hai người gặp nhau, có khi nào hận không thể gặp nhau sớm hơn không?
Ba giờ rồi, cô đi ngủ đi, mệt mỏi cả đêm rồi. Tôi cũng về phòng khám đây. Sáng mai thần tượng của cô giao ca đêm xong muốn ăn sáng với cô, địa điểm cô chọn đi, không vấn đề gì chứ?
Vương Dịch Tường nhìn đồng hồ treo tường nói, anh vẫn chưa quên so sánh buồn cười của cô khi nãy.
Không thành vấn đề, tôi mời anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.
Cô thoải mái nhận lời.
Đợi mọi người giao ca xong, Chủ nhiệm Thôi một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của chữa bệnh an toàn, nhắc nhở mọi người khi gặp vấn đề nhớ đặt nhiều câu hỏi, nếu không tìm được đáp án thì phải nhanh chóng kiểm tra, bởi vì nhất định sẽ có một ngày bệnh nhân sẽ hỏi ngược lại vì sao.
Nghe Chủ nhiệm huyên thuyên một hồi, An Phi cảm thấy đau hết cả đầu, trong mắt cô, Chủ nhiệm Thôi chúng là Đường Tăng trong Tây Du Ký, lúc nào cũng nói đạo lý kiểu
Mẹ người sinh người, mẹ yêu sinh yêu.
. Đối với cô mà nói, tiếng chuông tám giờ vừa reo lên chính là một sự giải phóng.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Chủ nhiệm Thôi nói giải tán, cô lập tức chạy như bay ra khỏi phòng cấp cứu, về phòng trực thay quần áo. Sợ có người phát hiện cô lên xe Vương Dịch Tường lại bàn tán, cô không dám đi ra từ cửa chính đại sảnh khoa Cấp cứu, đành phải lén lút đi ra từ một cánh cửa nhỏ cuối hành lang.
Hai người hẹn nhau sau khi hết ca đêm sẽ gặp nhau ở cửa Tây bệnh viện, Vương Dịch Tường sẽ lái xe chở An Phi đi ăn sáng. An Phi nằm trên giường trong phòng trực ngủ thật say, cuối cùng, một đêm hỗn loạn cũng kết thúc.
Sáng hôm sau, An Phi bị tiếng gõ cửa làm tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn, Lữ Tiêu Tiêu xách túi đứng trước cửa. Cô ta thấy bộ dạng rối bời của An Phi thì bất ngờ nói:
Phi Phi, tối hôm qua cậu bận lắm à? Tớ thấy mắt cậu thâm quầng luôn, sắp thành quốc bảo(1) rồi đó.
(1) Quốc bảo: Quốc bảo Trung Quốc là gấu trúc
Đúng tám giờ, khoa Cấp cứu bắt đầu giao ca, Lý Mộc Tử báo cáo lại một số bệnh nhân có tình trạng đặc biệt, Chủ nhiệm Thôi nghe xong liền nhíu mày, nghĩ thầm:
Không biết con bé An Phi là xui hay hên đây, mới vào mà sao toàn gặp ca khó không vậy? Viêm phổi nặng, tắc mạch phổi, tràn khí màng phổi tự phát, có những người cả năm trời còn không gặp một ca nào, vậy mà chỉ trong một đêm con bé đã gặp hết. Những căn bệnh này cho dù có học thuộc lòng hết lý thuyết trong sách vở cũng không thể có ấn tượng sâu sắc như lần này được. Có lẽ đây chính là cơ hội trời ban cho con bé rồi.
Tôn Hạ Bình và Lữ Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp, đối với hai người mà nói, An Phi được chú ý quá cũng không tốt, vào khoa Cấp cứu cùng năm, vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ cạnh tranh, dù là thăng chức hay được đánh giá cao, danh hiệu này nọ, chính là cuộc chiến khốc liệt nhất của những người cùng thâm niên.
Trong ba người, An Phi rất có sự hiểu biết về bệnh tật, Tôn Hạ Bình có kiến thức vững chắc, Lữ Tiêu Tiêu là người có mối quan hệ rộng nhất trong bệnh viện. Biểu hiện của An Phi bây giờ khiến hai người bọn họ cảm thấy áp lực. Nhưng hai người này đều là người nội tâm, trong lòng có chuyện cũng không biểu hiện ra mặt, An Phi thì khác, chỉ một chút việc nhỏ thôi cũng biết cô đang buồn bực.
An Phi giơ tay xem đồng hồ, đã bảy giờ bốn mươi lăm, giờ này bác sĩ ca ngày cũng đã đến, bình thường bác sĩ trực đêm cũng đã làm vệ sinh cá nhân xong rồi, còn cô thì bây giờ vẫn chưa rời giường. An Phi vội vàng cột sơ tóc, đi rửa mặt, dọn dẹp giường gối, bình thường phải mười mấy phút cô mới làm xong, nhưng bây giờ trong vòng năm phút cô đã dọn dẹp gọn gàng.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, Tôn Hạ Bình và Dư Hạo Nhiên đã đi vào. An Phi thầm nghĩ:
May mà Lữ Tiêu Tiêu gõ cửa, nếu bị hai người này nhìn thấy bộ dạng mơ màng của mình thì mất mặt lắm.
Hai người chào cô rồi vào phòng thay đồ nam thay quần áo. An Phi dọn dẹp xong, chỉ kịp uống một ngụm nước thấm giọng đã bị Lữ Tiêu Tiêu kéo đến phòng Cấp cứu giao ca.
Phòng trực của bác sĩ có giường tầng, bác sĩ trực đêm sẽ nghỉ ngơi trong này. Tối qua An Phi và Lý Mộc Tử trực ca, thời gian đổi ca là ba giờ, sợ quấy rầy lẫn nhau nên Lý Mộc Tử nghi ngơi ở phòng y tá trực gần phòng Cấp cứu, chỉ có một mình An Phi nghỉ ở đây.
Cô vòng qua cửa Tây bệnh viện, thấy xe Vương Dịch Tường đã đậu sẵn đó, cô ghé đầu nhìn, thấy anh ở trong xe, liền đưa tay gõ cửa sổ xe, tiếng khóa xe vang lên một tiếng cạch, cô mở cửa lên xe, vỗ ngực, thở ra một hơi.
Sao thấy cô giống ăn trộm quá vậy?
Vương Dịch Tường vừa khởi động xe vừa cười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.