Chương 65: CÙNG CHỨNG KHÁC BỆNH
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1036 chữ
- 2022-02-04 05:38:04
Đây là vợ cậu sao? Xinh quá, đứng với cậu đúng là trai tài gái sắc.
Đây là lần đầu tiên An Phi thấy vợ của Trịnh Nhất Minh, nhìn quen quen, hình 8như từng thấy ở trường rồi, không nhớ rõ là lớp nào nữa.
Cô gái cười nhạt nói:
Tôi là Tiền Hiểu Tuệ, cô chắc là An Phi, Nhất Minh từng nh3ắc đến cô rồi, rảnh thì tới nhà chơi.
Trình Nhất Minh tốt nghiệp đại học xong lập tức về quê lấy vợ sinh con, là người kết hôn sớm nhất t9rong lớp bọn cô, bây giờ cũng có con rồi, nghe nói vợ anh ta là giảng viên đại học, dạy máy tính đấy.
An Phi viết chỉ định xét nghiệm siêu6 âm cho Trịnh Nhất Minh, lại sợ bọn họ không tìm được phòng nên bảo Trình Giai Di đi gọi y tá dẫn bọn họ đến phòng xét nghiệm siêu âm.
Rất5 nhanh, kết quả đã có, Tiền Hiểu Tuệ đỡ anh ta ngồi xuống giường, y tá đưa kết quả cho An Phi, cô vừa nhìn đã nhíu mày,
Sao thế, bệnh này không trị được à?
Thấy An Phi nhíu mày, trong lòng Trịnh Nhất Minh cũng lo lắng.
Lớp trưởng, kết quả siêu âm cho thấy không có sỏi trong ống dẫn niệu, tình hình này thì có hai trường hợp, một là sỏi vẫn còn nhỏ chưa làm ống dẫn niệu bị giãn ra, nên siêu âm không thấy được, hai là cơ quan nội tạng khác ở vị trí này có vấn đề, như viêm tuyến tụy, viêm màng phổi. Vì vậy nên cậu phải mau đi chụp CT đi.
An Phi giải thích, vốn muốn ra oai với bạn học một chút, không ngờ lại bị lật thuyền, kết quả xét nghiệm không giống như những gì cô đã nghĩ.
Tiểu An, em để cậu ta ngồi xe lăn rồi đưa đi, chứ tình hình cậu ta bây giờ nằm còn không thẳng, phòng CT ở lầu một thôi, vài phút là về được rồi.
Trình Giai Di đề xuất, cô ấy cũng biết tùy tiện tiêm thuốc giảm đau là trái nguyên tắc.
Đúng là vẫn phải hợp lòng hợp sức, xe lăn của khoa Cấp cứu không dùng đến, bình thường hay để trong ở trong phòng nhỏ rửa ruột, An Phi không nghĩ tới, Trình Giai Di làm việc lâu hơn cô nên mới nghĩ được cách này. Cô tìm chìa khóa, mở cửa lấy xe lăn ra, Tiền Hiểu Tuệ đẩy Trịnh Nhất Minh đến phòng CT, khoảng mười phút sau, phòng CT báo lại là viêm màng phổi, trong lồng ngực có tích dịch.
An Phi thầm than, kết quả này thật sự... đoán không được.
Vị trí này là vị trí thấp nhất của màng phổi, gần thận, nên lúc An Phi kiểm tra phần thận, đánh vào đó mới bị đau. Trịnh Nhất Minh đau cùng vị trí với bệnh nhân lúc nãy, mức độ cũng như nhau, khác ở chỗ Trịnh Nhất Minh hít vào cũng bị hạn chế, nên không dám hít. Đây là dấu hiệu của viêm màng phổi.
Xem ra bất kỳ một chi tiết nào cũng có thể dẫn đến chẩn đoán sai lầm, cùng triệu chứng chưa hẳn là cùng bệnh, An Phi hơi áy náy nới với Trịnh Nhất Minh:
Là viêm màng phổi, ngại quá lớp trưởng, làm cậu phải đi nhiều chuyến rồi.''
Trịnh Nhất Minh nhẹ nhàng nói:
Cậu ở đây khám, chẩn đoán rõ ràng cho tớ, tớ cảm ơn cậu còn không kịp, cậu xin lỗi tớ cái gì, mau kê thuốc cho tớ đi, tớ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thậm chí cô còn định chữa trị sỏi niệu quản cho anh ta, nhưng nghĩ lại cậu bé suýt nữa bị cô hại, cô bèn kiềm chế, thực sự cầu thị chính là ranh giới mà người làm bác sĩ luôn phải giữ vững. Huống chi nếu là viêm tuyến tụy, bệnh tình phát triển nhanh chóng có thể gây mất mạng, không thể đùa được.
Trịnh Nhất Minh cười khổ, bình thường khỏe mạnh đừng nói chỉ đi một chuyến, đi tám chuyến mười chuyến cũng không thành vấn đề, còn bây giờ, anh ta đau đến mức động đậy thôi cũng như bị kim chích vào, cảm giác không khác gì đi trên mũi dao. Anh ta trầm giọng nói:
An Phi, cậu tiêm thuốc giảm đau cho tớ trước được không, tớ thật sự không chịu nổi nữa.
An Phi rất khó xử, theo lý mà nói khi chưa có chẩn đoán chính xác thì không được tùy tiện tiêm thuốc giảm đau, nhưng thấy Trịnh Nhất Minh như thế này, cô không thể từ chối được.
Bệnh này là bệnh bộc phát nặng, nhưng không phải truyền dịch một lần đã ổn, điều trị kháng viêm cũng ít nhất một tuần, bây giờ tớ kê thuốc cho cậu truyền trước, nếu truyền xong mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm, vậy thì cậu phải nhập viện rồi.
An Phi nhanh chóng kê thuốc nói.
Tớ làm gì có thời gian nằm viện chứ, còn một đống việc trong khoa, đừng nói là một tuần, dù là ba ngày thì cũng không xin nghỉ được.
Trịnh Nhất Minh từ chối nhập viện theo lời đề nghị của An Phi.
Bệnh đến như núi lở, cậu cứ cứng đầu thì sẽ phải chịu thiệt đấy.
An Phi khuyên giải nói.
Cơ quan có thiếu ai thì cũng vẫn làm việc như thường, còn nhà mình thì không thiếu anh được.
Tiền Hiểu Tuệ đồng ý với quan điểm của An Phi.
Truyền trước rồi nói, nếu không ổn thì tớ sẽ nhập viện, được chưa?
Trịnh Nhất Minh bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
An Phi đưa toa thuốc cho Tiền Hiểu Tuệ, bảo y tá trực phòng cấp cứu đưa bọn họ đến phòng bệnh cấp cứu truyền dịch, quan sát.
Chị nghe em gọi cậu kia là lớp trưởng, là lớp trưởng cấp hai hay cấp ba vậy? Nhìn rất trưởng thành chững chạc đấy.
Trình Giai Di đến gần hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.