Chương 75: TÀN KHỐC



Tại sao lại như vậy? Chẳng phải Viện trưởng đã nói là để cho khoa Cấp cứu nhận sao?
An Phi không hiểu.


Trưởng8 khoa của khoa Y tế là Chủ nhiệm trung tâm cấp cứu 120, ông ta cần xếp hạng cuộc tranh tài kỹ năng cấp cứu để cạnh tran3h thứ hạng, ông ta đi nói với Viện trưởng kỹ năng cấp cứu của chúng ta không khả quan, ra trận sẽ bị chê cười, mất mặt 9người bệnh viện, không cho chúng ta dự thi. Cuối cùng vẫn làm như năm trước.
Lý Mộc Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài n6ói.

Chủ nhiệm chúng ta nói thế nào?


Còn nói gì được nữa? Giống như Chủ nhiệm nói đấy, em nói em giỏi5, vậy có thành tích gì ở đây không? Không có, nếu không có thì chúng ta lấy gì để nói đây, người ta lấy danh dự bệnh viện ra ép xuống, Chủ nhiệm cũng không mở miệng nói được, đành phải ngậm đắng nuốt cay. Cuộc tranh tài kỹ năng cấp cứu, khoa Cấp cứu không được tham gia, còn trung tâm cấp cứu 120 tham gia thì không bị chê cười sao?
Lý Mộc Tử khẽ cười nói, mang theo chua xót.
An Phi vốn muốn nói tiếp, nhưng đột nhiên thấy hàng lang bên ngoài cửa sổ kính loạn cả lên, một người đàn ông che mặt, vội vàng chạy vào phòng cấp cứu, vừa vào lập tức ngồi bệt xuống đất, nói bằng giọng khàn khàn:
Bác sĩ, cứu tôi, mau cứu tôi với.

Mặt người đàn ông sưng đỏ, nhất là hai con mắt, sưng to như hai quả đào, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi qua một khe nhỏ, anh ta thở dồn dập, giọng nói khàn khàn, tình huống gì thế này? Còn nữa, An Phi thấy người này quen quen, nhưng mặt mũi thành như vậy rồi, cô không nhớ nổi là ai.

Tôi tên Khương Hồng Viễn, bị người ta tạt khí độc, tôi có mang tiền, mau cứu tôi.
Người đàn ông thì thầm bằng giọng cổ.
An Phi vừa nghe anh ta giới thiệu, đầu óc ầm một tiếng, trời ạ, không phải là do Tô Mi làm đó chứ.

Bây giờ phương hướng phát triển của cấp cứu y học không phải là sơ cứu, cấp cứu tích hợp với chăm sóc đặc biệt luôn sao? Còn bệnh viện chúng ta thì vẫn làm theo ý mình.
An Phi biết cô không cần phải quan tâm đến những chuyện này làm gì, nhưng vẫn không nhịn được chế giễu.

Em không nghe hôm nay Chủ nhiệm nói muốn đem khoa Cấp cứu trở thành kiểu mẫu trong tỉnh à, chắc mục tiêu chính là tích hợp khoa Cấp cứu như em nói, ít nhất là chúng ta sẽ cố gắng hướng tới việc này.
Lý Mộc Tử suy đoán Chủ nhiệm Thôi có ý như vậy.

Vậy tại sao ông ta không đến khoa Cấp cứu làm Chủ nhiệm?
An Phi không hiểu cái vòng rối rắm trước mặt này.

Trung tâm cấp cứu 120 rất béo bở, lại ít việc, khoa Cấp cứu là nhiều việc, không dễ quản lý, lúc trước có Chủ nhiệm Tần ở đây, ông ta không tiện ra tay, ba năm trước, trước khi ông ta làm Trưởng khoa của khoa Y tế, ông ta đã muốn làm Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, sau đó chức vụ trong khoa Y tế bị bỏ trống nên ông ta mới không đến.
Lý Mộc Tử biết rõ chuyện như thế là do Trần Long Vũ nói. Trần Long Vũ là học trò mà Lữ Đạt Hàn tự hào nhất, Lữ Đạt Hàn và Chủ nhiệm Tần, Chủ nhiệm Tưởng đều là ứng cử viên sáng giá cho chức Viện trưởng tiếp theo, mà hồng nhan tri kỷ của Trần Vũ Long thì khoa nào cũng có, không có chuyện gì mà anh ấy không biết cả.
Trong điện thoại, Tô Mi im lặng, một lúc lâu sau cô ấy mới nói:
Là xịt hơi cay của cảnh sát thôi, không phải thuốc độc, chỉ dọa người ta sợ, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nói xong cô ấy cúp điện thoại, không giải thích, cũng không nói đang ở đâu.
Trong đầu An Phi rất rối loạn, thân là một bác sĩ, cô phải điều trị cho Khương Hồng Viễn trước, nhưng Tô Mi là bạn thân của cô, cô vô cùng chán ghét tên khốn nạn này. Cô vừa đi vào phòng cấp cứu vừa nghĩ không muốn xen vào cuộc chữa trị của Khương Hồng Viễn, chỉ cần nhìn thôi là được rồi.

Nói cách khác, Viện trưởng không tin tưởng chúng ta sao?
An Phi hỏi lại một câu.

Viện trưởng không quan tâm mấy cái thành tích cuộc tranh tài này đâu, Trưởng khoa của khoa Y tế có thân phận gì chứ, ông ta là người có sức cạnh tranh cho chức Viện trưởng, ông ta chỉ dậm chân cái thôi bệnh viện cũng phải run rồi, chỉ cần một ngày ông ta còn ở trung tâm cấp cứu 120 thì sẽ không đem phần này tặng cho khoa Cấp cứu đâu, là do lúc đầu chúng ta đã suy nghĩ quá đơn giản.

Lý Mộc Tử đứng cạnh thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, cứ nghĩ là cô chưa từng thấy bệnh nhân như vậy, nên trong lòng hơi sợ, bảo cô có thể đi nghỉ trước, để cô ấy xử lý.
An Phi nhanh chóng chạy về phòng trực, gọi một cuộc điện thoại cho Tô Mi, điện thoại kết nối, cô sốt ruột hỏi:
Mi Mi, Khương Hồng Viễn đến bệnh viện rồi, có phải là cậu làm không? Cậu phun cái gì vậy, có thể gây chết người không?

Trong phòng cấp cứu, Trình Giai Di đã kết nối điện tâm đồ và theo dõi độ bão hòa oxy trong máu, độ bão hòa oxy trong máu của Khương Hồng Viễn hơn 90%, đúng như lời Tô Mi đó không phải khí độc gây chết người, Lý Mộc Tử tiêm cho anh ta Methylprednisolone(1) liều cao, dùng thêm thuốc chống co thắt đường hô hấp và Canxi Gluconate, từ từ sẽ ổn định lại, xem ra khuôn mặt tuấn tú, cá tính ngày thường bây giờ sưng như đầu heo, không có chút thẩm mỹ nào. An Phi lén lút đứng trong góc chụp ảnh gửi Tô Mi, để cô ấy nhìn thấy kiệt tác của mình.
(1)Methylprednisolone: Điều trị giảm sưng, đau.
Tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền đến, một cô gái mặc áo sơ mi trắng quần đùi jeans, vóc dáng nóng bỏng, thắt bím cả đầu, cô gái xông vào, vừa nhìn thấy Khương Hồng Viễn liền lập tức tát cho một cái, đánh xong mắng:
Nói mau, anh lại trêu chọc cô gái nào nữa rồi, nên người ta mới tìm tới tận nơi suýt nữa làm anh tàn phế luôn.
Trình Giai Di bên cạnh vội vàng cản cô ta lại, khuyên cô ta nói Khương Hồng Viễn là bệnh nhân, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mời cô ta bình tĩnh lại.
Khương Hồng Viễn đau ngoác mồm, mặt anh ta vốn đã thảm lắm rồi, giờ lại bị đánh thêm cái nữa má trái cao hơn má phải luôn, hình như anh ta rất sợ cô gái này, bị đánh xong cũng không rên đau, không nổi giận, cũng không trách móc, chỉ nói nhỏ:
Em nổi điên cái gì vậy, anh đã bị như vậy rồi, thú vị lắm sao?
Giọng nói của anh ta đã bớt khàn hơn lúc nãy.
Y tá trực phòng cấp cứu hôm nay là Trình Giai Di, lúc này cô ấy đã đi đến hỏi,
Anh tên gì? Có người nhà đi cùng không? Làm thủ tục chưa? Anh bị sao thế này?

Đối mặt với mấy câu hỏi liên tiếp thế này, vẻ mặt người đàn ông đau đớn, há miệng muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp nói đã bắt đầu ho kịch liệt, thấy anh ta ho mạnh như muốn ho ra phổi luôn thì mới thoải mái, An Phi rất lo lắng.

Anh không làm gì trái lương tâm thì nói cho em ai làm, em đi trả thù cho anh.
Vẻ mặt cô gái hung ác, trong lòng An Phi đập bịch bịch liên tục, nếu Tô Mi gặp cô gái này chắc chắn sẽ bị thua thiệt nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.