Chương 95: Lại điều tổ


Qua lễ Quốc khánh, Lữ Tiêu Tiêu lại đề xuất yêu cầu điều tổ với Chủ nhiệm Thôi, cô ta không thể nào đối mặt với Tôn Hạ Bình 8được nữa, càng không thể chấp nhận bản thân mình bết bát như vậy. Cô ta trải qua một kỳ lễ Quốc khánh không tốt tí nào, ngu3yên nhân rất đơn giản, Ôn Lam đến, Tôn Hạ Bình và cô ấy đi tỉnh chơi bốn ngày, mấy ngày đó chỉ có hai người bọn họ, nên đươ9ng nhiên cùng ăn cùng ở, tuy lúc đầu cô ta biết bọn họ đã từng gần gũi da thịt với nhau hồi đại học, nhưng đến lúc tận mắt 6nhìn hai người yêu thương nhau, cô ta vẫn hơi đau lòng.

Cô ta không thể quên ngày Ôn Lam đến, cô ấy nhìn Tôn Hạ Bìn5h bằng ánh mắt ngọt ngào, cô ấy thân thiết luồn tay qua cánh tay anh ta, đáng yêu làm nũng ôm từ sau lưng anh ta, cô ấy và anh ta ngọt ngào nắm tay nhau đi trong bệnh viện... Tất cả đều là những điều cô ta hy vọng có thể làm với anh ta nhưng không được, lòng cô ta như chìm xuống đáy cốc, lạnh băng không có cảm giác ấm áp.

Cô ta vốn nghĩ sau khi đi du lịch về, mọi chuyện sẽ kết thúc, giống như cô ta đã từng nói với An Phi, cô ta không muốn phải đưa ra đề xuất điều tổ với Chủ nhiệm lần nữa, lặp lại yêu cầu này sẽ để lại trong ấn tượng Chủ nhiệm Thôi rằng cô ta là người thay đổi thất thường, hơn nữa cô ta còn làm ngay trước mắt ba mình, có chuyện gì mà ông không biết đâu?
An Phi và Mộc Tử luyến tiếc chia tay, tuy vẫn ở chung một khoa nhưng sau này sẽ không có thời gian ở cùng nhau sớm chiều nữa. Lúc đầu, Lý Mộc Tử cho rằng An Phi là cô tiểu thư bé bỏng già mồm cãi láo, thích đến trễ, sợ những ca bệnh nặng, còn An Phi lúc đầu cứ nghĩ Lý Mộc Tử là
Diệt Tuyệt sư thái
lạnh lùng không thú vị, ích kỷ, cuối cùng sau ba tháng ở chung, hai bên yêu thích nhau, trở thành bạn thân của nhau.
Lữ Tiêu Tiêu mời An Phi và Lý Mộc Tử đến phòng karaoke quẩy một lần, ba cô gái hát đến khi khàn giọng mới thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ca hát, cũng là lần cuối cùng bọn họ cùng ca hát.
Ngày đầu tiên đến phòng bệnh cấp cứu báo danh, An Phi vô tình đến muộn, những ngày còn ở phòng cấp cứu, tật đi trễ của cô đã sửa nhiều, nhưng vào lúc quan trọng cô lại tùy ý như xe bị tuột xích.
Nhưng Tôn Hạ Bình nói cho cô ta biết, Ôn Lam đã đã bỏ việc để thi nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp sẽ đến thành phố L làm việc, nói cách khác là hai người bọn họ đã hoàn toàn chấm hết rồi. Có đôi khi Lữ Tiêu Tiêu cũng thấy mình không suy nghĩ thông suốt, một tên muốn sắc không có sắc, muốn gia cảnh không có gia cảnh, trình độ học vấn không có, tại sao mình lại bị quỷ ám đi thích một người như anh ta? Có lẽ, yêu một người thì không cần có lý do.
Nếu đã không có duyên thì ít gặp nhau lại, yêu nhau lắm cắn nhau đau không phải phong cách của Lữ Tiêu Tiêu. Cô tìm Chủ nhiệm Thôi yêu cầu điều tổ, lý do là cô ta và Tôn Hạ Binh đang có mâu thuẫn với nhau, sắp xếp ca làm không công bằng. Chủ nhiệm Thôi cực kỳ thông minh, chút tâm tư con gái của hai người này thoát khỏi mắt chị được sao? Nhưng chị không muốn nói thẳng ra, lúc trẻ có ai chưa từng làm những chuyện điên khùng đâu cơ chứ.
Một tuần sau, Chủ nhiệm Thôi điều An Phi đến phòng bệnh theo dõi cấp cứu, lý do là trước mắt cô đã làm việc quen ở phòng cấp cứu, có thể vào phòng bệnh trước, Lữ Tiêu Tiêu đi theo Lý Mộc Tử, Tôn Hạ Bình và Dư Hạo Nhiên vẫn cùng một tổ. Với kết quả điều động lần này, Quách Cường là người vui vẻ nhất, An Phi đến phòng bệnh, anh ấy cũng được giảm áp lực.
Trong văn phòng, Hàn Kiến Quốc đứng giữa, Lâm Tuyết Mai đứng cạnh ông, một nhóm bác sĩ đứng cạnh Lâm Tuyết Mai, y tá đứng đối diện bàn, một y tá đang trình bày tình trạng của bệnh nhân tối qua. An Phi nhìn qua khe cửa, suy nghĩ xem có nên vào hay không, cuối cùng cảm thấy ngày đầu tiên da mặt vẫn khá mỏng, cô đứng bên ngoài đợi một lúc, giao ca xong rồi vào.

Kết quả mới đứng đợi giao ca vài phút cô đã bị bốn người đi qua hỏi đường, ba người chèo kéo hỏi bệnh tình, bị người nhà phòng theo dõi đối diện nhìn chằm chằm cả quá trình, An Phi thề, cô không muốn đến trễ nữa đâu, thế giới này thật đáng sợ.

Cũng may thời gian hành hạ không quá lâu, cửa mở, y tá đi ra, An Phi lại bị nhìn chằm chằm.

Cô cứng đờ tươi cười chào hỏi một số y tá xem như có quen biết, đợi các cô ấy đi hết, cô mới nhẹ nhàng đi vào văn phòng.

Hàn Kiến Quốc, Lâm Tuyết Mai, Quách Cường và một vài các bác sĩ khác đang ngồi ở bàn làm việc thảo luận gì đấy, thấy cô đến gần, Hàn Quốc Cường nhiệt tình nói:
Tiểu An đến rồi, Quách Cường, cậu dẫn dắt con bé cho tốt, đợi đến khi con bé trực một mình được rồi thì cậu sẽ được tự do.
An Phi đen mặt, có Chủ nhiệm nào như ông sao? Cũng may cô đã biết tính tình trẻ con của Chủ nhiệm Hàn nên thấy mà không trách được. Ông làm như không thấy cô đến muộn, cô lập tức cảm thấy mình và ông tâm đầu ý hợp.


Chủ nhiệm Hàn, hôm nay chú vẫn thăm phòng sao?
Một vài người ngồi họp, Quách Cường xếp bệnh án hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.