Chương 130: Sau Lưng
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1991 chữ
- 2020-01-29 03:01:00
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Vu Lâm cứ như vậy bị đuổi ra một cách xám xịt. Người ven đường thấy y đều tránh ra như ôn dịch. Ôn Xương Thịnh rất tàn nhẫn, quyết đoán khác hẳn so với trước đây.
- Thưa các đồng chí, đang đợt tết lại xảy ra sự kiện ác liệt như vậy, thị ủy rất chú ý. Tôi thay mặt thị ủy yêu cầu các đồng chí nhanh chóng xử lý vụ việc, an bài tốt cho người bị thương, làm tốt công tác trấn an, đảm bảo không có nhiễu loạn, nếu không đó là các đồng chí không có trách nhiệm với hơn 300 ngàn nhân dân quận Lưỡng Thủy.
Nói xong câu này Ôn Xương Thịnh đột nhiên đổi giọng.
- Đồng chí Tằng Trạch Quang, Lý Dật Phong còn có Vương Quốc Hoa ở lại, những người khác giải tán.
Câu này của Ôn Xương Thịnh làm mọi người giật mình, dựa vào cái gì mà Vương Quốc Hoa cũng ở lại. Hắn mới làm trợ lý chủ tịch mấy ngày? Nhưng đây là ý của bí thư thị ủy, vào lúc này ai dám nói nửa chữ
không
Vết xe đổ của Vu Lâm còn ngay trước mặt, vị trí Phó chủ tịch thường trực coi như xong, không chừng còn bị xử lý mạnh tay. Kết quả tốt nhất là sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân. Vu Lâm mới 40 tuổi đã đi dưỡng già.
Vương Quốc Hoa không quen bị mọi người nhìn với ánh mắt ghen tị. Ôn Xương Thịnh đưa tay ra hiệu.
- Ngồi xuống đi.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Ôn Xương Thịnh nói:
- Để các anh lại thì chắc cũng đoán được lý do. Lúc này thị xã đang tranh thủ lên cấp, tôi tin không ai muốn vì chuyện này tạo thành ảnh hưởng quá xấu. Ở đây tôi nhấn mạnh một điều đó là phải khống chế vụ việc trong phạm vi nhỏ nhất, đồng chí Dật Phong, nói suy nghĩ của anh một chút.
Ôn Xương Thịnh xuất hiện đưa ra yêu cầu này, Lý Dật Phong hoàn toàn có thể giải thích. Chuyện công ty phân bón đó là do khóa trước lưu lại, việc này không tính trên đầu y, y cũng không tiện tính sổ cái đuôi mà khóa trước để lại, đây là phạm vào tối kỵ.
- Bí thư Ôn, sau khi xảy ra chuyện, ủy ban quận đã chuẩn bị trích hai triệu để xử lý vụ việc. Biện pháp xử lý cụ thể ủy ban quận đã bàn và kết luận phải kịp thời trợ cấp người mất, cứu chữa người bị thương, xử lý người có trách nhiệm. Ngoài ra cũng phát bổ sung 300 đồng cho mỗi công nhân mất việc của công ty phân bón. Về phần nhà công nhân chết, ủy ban quận cũng sẽ tăng trợ cấp cố gắng dẹp yên chuyện này trong thời gian ngắn nhất.
Nghe báo cáo, tâm trạng Ôn Xương Thịnh rất khó bình tĩnh. Y vừa về đến thị xã, chủ tịch tỉnh Hàn gọi tới quan tâm chuyện công ty phân bón, sau đó đưa ra chỉ thị.
- Tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến xu thế phát triển nhanh chóng của thị xã Lưỡng Thủy, ổn định áp đảo tất cả.
Đây là nguyên nhân vì sao Ôn Xương Thịnh vừa tới đã nhằm vào Vu Lâm. Thân là bí thư thị ủy, chuyện công ty phân bón quận Lưỡng Thủy thì y cũng biết một chút, trong đó có quan hệ tới con của chủ tịch tỉnh Hàn. Theo cuộc điện của chủ tịch Hàn, Ôn Xương Thịnh coi như xác định chuyện này.
Xử lý Vu Lâm, nhanh chóng xử lý tốt vụ nổ, từ góc độ lợi ích mà nói từ trên xuống dưới đều có lợi.
Lý Dật Phong nói xong, Ôn Xương Thịnh nhìn Tằng Trạch Quang:
- Đồng chí Tằng Trạch Quang, anh có gì cần bổ sung không?
Tằng Trạch Quang trầm ngâm một chút nói:
- Đồng chí Lý Dật Phong nói rất toàn diện, tôi muốn bổ sung một điểm, Quận ủy có trách nhiệm đốc thúc cơ quan công an, nhanh chóng bắt giám đốc, kế toán công ty phân bón về quy án, trả lại sự công bằng cho đông đảo công nhân công ty phân bón. Ngoài ra là bí thư quận ủy, tôi cũng có trách nhiệm chủ yếu ở việc này, là do tôi không làm tốt công việc, gây phiền cho lãnh đạo thị ủy.
Tằng Trạch Quang chủ động nhận trách nhiệm lên người nhưng Lý Dật Phong lại thấy khinh thường. Chuyện này dù như thế nào cũng không tính tới đầu Tằng Trạch Quang. Hắn chủ động nhận thì mình ở đâu?
Cũng may Ôn Xương Thịnh kịp thời tỏ thái độ:
- Đồng chí Tằng Trạch Quang, thị ủy hiểu rõ anh và đồng chí Lý Dật Phong không có bao nhiêu trách nhiệm ở việc này. Nhưng làm bí thư và chủ tịch quận, các anh có thể có chút thiệt thòi.
Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi kỳ quái, việc này nếu là thế thì muốn mình ở đây làm gì?
Rất nhanh Ôn Xương Thịnh đã có câu trả lời cho Vương Quốc Hoa:
- Vu Lâm tạm thời bị đình chỉ công tác, công việc do y phụ trách đồng chí Lý Dật Phong kiêm nhiệm. Về phần lựa chọn phó chủ tịch thường trực thì đồng chí Lý Dật Phong có thể đề cử một người với Ban Tổ chức cán bộ thị ủy. Ngoài ra tỉnh ủy đã nhiều lần nhấn mạnh cần sử dụng cán bộ trẻ, thị ủy sẽ kiên quyết chấp hành.
Lý Dật Phong không hiểu ý trong câu nói của Ôn Xương Thịnh thì không khác gì kẻ ngu. Y lập tức nói.
- Bí thư Ôn, đồng chí Thịnh Trường Công có kinh nghiệm công tác phong phú, tôi đề nghị do đồng chí Thịnh Trường Công thay thế công việc của đồng chí Vu Lâm. Đồng chí Vương Quốc Hoa sau khi nhận chức đạt thành tích đáng khen trong lĩnh vực mình phụ trách, tôi thấy nên giao thêm tọng trách. Mảng thu hút đầu tư vốn là ngành do Thịnh Trường Công phụ trách hoàn toàn có thể do đồng chí Vương Quốc Hoa gánh vác.
Ôn Xương Thịnh thầm hài lòng nhưng không lập tức tỏ thái độ mà quay đầu lại hỏi Tằng Trạch Quang:
- Đồng chí Tằng Trạch Quang, anh thấy sao?
Tằng Trạch Quang ngẩn ra sau đó lập tức cười nói:
- Phân công của bên ủy ban thì đồng chí Lý Dật Phong đương nhiên có thể quyết định.
Ý là mình không nhúng tay vào công việc bên ủy ban.
Tằng Trạch Quang biết Ôn Xương Thịnh nói như vậy chính là muốn thấy mình và Lý Dật Phong hòa hợp hay không. Thực ra bí thư và chủ tịch quan hệ tốt cũng không phải cục diện mà lãnh đạo cấp trên muốn thấy. Vì thế Ôn Xương Thịnh đưa chức phó chủ tịch thường trực để kích thích Tằng Trạch Quang, đồng thời cũng lấy Vương Quốc Hoa làm thuốc dẫn để kích thích Lý Dật Phong. Về phần bên thị ủy thì Ôn Xương Thịnh biết Lôi Minh làn này sợ rằng sẽ vỗ tay khen hay vì cách xử lý của mình, tuyệt đối không phản đối chỉ vì một ứng viên cho chức phó chủ tịch thường trực quận Lưỡng Thủy.
Lý Dật Phong ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất buồn bực. Chuyện công ty phân bón là rất rõ ràng, mấy chục triệu mua về một đống sắt vụn, việc này ai phụ trách? Giám đốc và kế toán công ty phân bón sao? Nói đùa à, cho bọn họ trăm lá gan cũng không có năng lực tiến hành vụ làm ăn lớn đến thế. Từ trên xuống dưới qua bao cửa, đâu phải đơn giản làm làm được.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa phức tạp hơn, thậm chí thấy lạnh buốt sống lưng. Chuyện công ty phân bón lớn như vậy mà xử lý hời hợt thế sao? Mấy chục triệu đều là tiền quốc gia. Vương Quốc Hoa một lần nữa khiếp sợ vì sự quyết đoán của Ôn Xương Thịnh.
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, cậu có gì muốn nói không?
Ôn Xương Thịnh không ngờ tươi cười nói một câu. Vương Quốc Hoa hả một tiếng rồi vội vàng đứng lên nói:
- Tôi phục tùng phân công của tổ chức.
Ôn Xương Thịnh thầm nghĩ người trẻ tuổi bồng bột, có thể hiểu. Còn Vương Quốc Hoa có hiểu hay không thì Ôn Xương Thịnh không cần suy nghĩ.
Sự quyết đoán của Ôn Xương Thịnh làm cho Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong không báo cáo với Lôi Minh nữa. Vu Lâm đen đủi nên vị trí của y thành sự chia cắt của hai vị đứng đầu. Vương Quốc Hoa ngồi xuống thấy rất mơ hồ, chẳng lẽ nói về sau mình cũng làm như vậy sao? Cũng sẽ có một ngày mình như vậy sao?
Vương Quốc Hoa không cho rằng Ôn Xương Thịnh không thấy chân tướng vụ việc, nhưng y không vạch trần mà còn che lại là vì sao? Vương Quốc Hoa cố khống chế tâm trạng của mình, một lần nữa nói với mình nhất định phải bình tĩnh lại.
Nửa đêm đèn ở ủy ban quận cuối cùng đã được tắt. Vương Quốc Hoa lái xe nhưng không biết nên đi đâu, hắn không muốn về khu nhà Quận ủy nên cứ thế chạy loạn trên đường.
Vương Quốc Hoa đã tới thị trấn Song Long, đến điểm dừng chân. Đứng phía xa xa nhìn căn nhà hai tầng không ngờ còn có ánh đèn hắt ra, Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi.
- Ở đâu thế?
Nghiêm Giai Ngọc lười biếng hỏi một câu. Mặc dù đã là đêm khuya nhưng cô vẫn chưa ngủ được. Người phụ nữ đã qua quan hệ thường sẽ khó ngủ lúc nằm một mình.
- Ở dưới nhà, mở cửa.
Tiếng bước chân vội vàng dẫm trên nền gỗ, không lâu sau cổng được mở ra, Vương Quốc Hoa lái xe đi vào.
Nghiêm Giai Ngọc vừa đóng cửa đã được một bàn tay ôm eo, người nhẹ nhàng được bế lên. Nghiêm Giai Ngọc khẽ thở nhẹ và cảm thấy sự vội vàng của hắn. Mặc dù không biết tại sao nhưng cô không chống cự, thậm chí còn vui mừng.
Không hề khởi động, Vương Quốc Hoa thô bạo tiến vào, cảm giác khô rát làm Nghiêm Giai Ngọc nhíu mày hừ một tiếng. Nghiêm Giai Ngọc không chống cũng không kêu than chỉ cố gắng giữ tư thế thật tốt để Vương Quốc Hoa dễ dàng tiến vào.
Đau đớn ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, cảm giác sinh lý rất nhanh tràn đến, Nghiêm Giai Ngọc theo bản năng dùng hai chân quấn lấy lưng hắn, giúp hắn đẩy mạnh vào mình hơn.
Sau khi tất cả yên tĩnh lại, Nghiêm Giai Ngọc đưa tay vuốt vuốt đầu hắn.
- Sao thế? Hôm nay anh có vẻ không đúng.
Vương Quốc Hoa không trả lời mà lặng lẽ châm thuốc. Thuốc từ từ hút đến cuối, Nghiêm Giai Ngọc đứng lên cầm tàn thuốc dụi đi, cơ thể trần truồng hơi run lên trong đêm. Cô khẽ nói:
- Lạnh quá.
Vừa dứt câu Nghiêm Giai Ngọc lại thấy thứ nóng bỏng xuyên qua từ phía sau. Nghiêm Giai Ngọc rên lên một tiếng sung sướng cố gắng đẩy mông về sau.