Chương 136: Sắp Mất Khống Chế
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1896 chữ
- 2020-01-29 03:01:01
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
- Tôi không phải sợ Trần Quảng Sinh mà chỉ sợ gây phiền phức không cần thiết cho lãnh đạo. Hắn thích mắng thì mắng dù sao tôi cũng không mất miếng thịt nào, có mất cũng giảm béo.
Cát Tiếu Mi tự giễu mình, cô cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Vương Quốc Hoa.
- Ảnh hưởng đến công việc thì tính ai? Đầu cô để làm gì vậy hả? Cô khách khí với hắn làm gì, trực tiếp đuổi đi là được, sau này hắn tới gây sự tiếp thì bảo người bên dưới ra tay, có việc tôi chịu.
Vừa nói Vương Quốc Hoa xoay người định đi nhưng vừa đi được hai bước đã dừng lại nói.
- Định nhốt hắn bao lâu?
- Cái này cũng có thể nhốt sao? Hay là thôi vậy?
Cát Tiếu Mi có chút do dự, dù sao cô cũng không nhẫn tâm.
- Loại cặn bã như vậy nhốt là khách khí. Cô còn nói chuyện cho hắn, đúng là thua cô.
Vương Quốc Hoa trong nháy mắt nở nụ cười, Cát Tiếu Mi thấy thế không khỏi vui vẻ, quả nhiên mình không quá vô tình là đúng. Lãnh đạo trẻ tuổi vừa nãy nói câu cuối là có mục đích cả.
- Tôi tiễn lãnh đạo.
Cát Tiếu Mi đi tới mở cửa, Vương Quốc Hoa lúc ra ngoài cửa mới thản nhiên nói:
- Nhốt 24 tiếng rồi nói, mai cô đi đón về. Đúng, người nhà hắn sẽ không đến gây chuyện chứ?
- Cái này thì không dễ nói, mẹ Trần Quảng Sinh nổi tiếng là lắm điều.
Cát Tiếu Mi cẩn thận giải thích, trong lòng cũng có chút lo lắng. Vương Quốc Hoa nhíu mày nói
- Bà ta nếu tới gây rối thì cô nói với bà ta làm loạn một phút nhốt thêm Trần Quảng Sinh một tiếng. Nhốt lâu người lúc ra có đầy đủ hay không cũng khó nói.
Cát Tiếu Mi rùng mình biết Vương Quốc Hoa nói không phải nói đùa. Ở bên trong không mất mạng thì thôi, chứ còn lấy tay lấy chân đúng là quá dễ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Vương Quốc Hoa vừa đi không đầy nửa tiếng dưới lầu khu công nghệ cao lại ồn ào. Mẹ Trần Quảng Sinh xuất hiện đứng dưới lớn tiếng chửi:
- Con điếm Cát Tiếu Mi ra đây cho bà.
Cát Tiếu Mi sớm chuẩn bị nên đi xuống nói:
- Con bà bị cảnh sát mang đi, có giỏi bà đứng đó mắng chửi. Chửi càng hay con bà đi ra càng nhanh, lúc đi ra cũng khỏe mạnh. Đúng, quên nói với bà Trần Quảng Sinh bị trưởng phòng công an tự mình dẫn người bắt đi.
Câu nói rất nhẹ nhưng người nghe phải đổ mồ hôi. Mẹ Trần Quảng Sinh ngẩn ra rồi quỳ xuống trước mặt Cát Tiếu Mi.
- Tiếu Mi, mẹ biết Quảng Sinh có lỗi với con, con nể mặt tình cảm vợ chồng mà bỏ qua cho nó.
Cát Tiếu Mi cũng là người có tính cách ăn mềm không ăn cứng. Người phụ nữ 50 tuổi quỳ trước mặt nên cô cũng hoảng. Cô vội vàng đỡ lên nói:
- Bà về trước đi, chậm nhất ngày mai hắn có thể về. Bà về khuyên Trần Quảng Sinh là làm việc chính đáng đi.
Mẹ Trần Quảng Sinh vừa cảm ơn vừa đứng lên. Lúc ra ngoài mặt lập tức đổi lại chửi:
Con điếm không biết để con.
…
Vương Quốc Hoa về tới ủy ban quận. Lúc này người chặn trước cổng đã đông hơn nhiều, ít nhất có hơn trăm người, lúc trước toàn người già bây giờ có không ít người trẻ, còn có cả một quan tài gỗ chặn trước cửa.
- Thịnh Trường Công, mày chết không được tử tế, tiền mạng sống nhà tao mày cũng dám đoạt, hôm nay không lấy được tiền nhà tao đến nhà mày treo cổ.
Một người phụ nữ tóc hoa râm đầu quấn khăn đen quỳ trước quan tài khóc lớn, còn kích động đập đầu xuống đất đến mức trán ứa máu. Mười mấy cảnh sát tạo thành rào chắn chắn hàng người. ủy ban quận không ngờ không có một lãnh đạo nào ra duy trì trật tự chỉ có mình Đỗ Tường đầu đầy mồ hôi không ngừng lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí, bình tĩnh, bình tĩnh, lãnh đạo quận lập tức sẽ tới, xin mọi người kiên nhẫn.
Lúc này Đỗ Tường đang chửi mười tám đời nhà Thịnh Trường Công. Thịnh Trường Công mới nhận chức mấy ngày mà đã lớn chuyện như vậy. Hơn nữa hai ngày này Thịnh Trường Công tới thị xã Lâm Giang họp gì đó, bây giờ đang trên đường về. Chủ tịch Lý Dật Phong đến Sở giao thông, bí thư Tằng Trạch Quang họp trên thị ủy phải đến trưa mới xong. Do tình hình không thể khống chế được nữa nên Đỗ Tường đành phải gọi cho Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang nói sẽ về ngay. Lý Dật Phong đang trên tỉnh nhận được tin cũng khiếp sợ. Sao chuyện công ty phân bón còn chưa làm xong ư? Sao bây giờ lại có chuyện lớn như vậy?
Lý Dật Phong tức điên lên, gọi điện hỏi Thịnh Trường Công là xảy ra chuyện gì? Thịnh Trường Công đang trên đường về, y không dám không nói thật. Y nói tạm thời gửi tiền vào Quỹ tín dụng quận, y không có ý tham ô chỉ là phát chậm một chút mà thôi. Nhưng không ngờ người của công ty phân bón lại đến làm loạn.
Vừa nghe tới đây Lý Dật Phong nghĩ đến lời đồn gần đây nên rất tức giận nói:
- Thịnh Trường Công ơi Thịnh Trường Công, anh học được cách kết bè kết đảng rồi đó.
Nói xong Lý Dật Phong dập máy không thèm nghe đối phương giải thích.
Một phó giám đốc Sở giao thông vốn có quan hệ khá tốt với Lý Dật Phong, hai người đang ngồi nói chuyện ở văn phòng. Nghe Lý Dật Phong nói thế, y nói:
- Xảy ra chuyện gì thế? Tôi nói này, quận Lưỡng Thủy các anh không thể xảy ra chuyện nữa. Chỉ riêng trụ sở sản xuất linh kiện kia quận anh đã đắc tội không ít người rồi đó.
Ý của y rất rõ, quận Lưỡng Thủy gần đây quá nổi danh, không ít người nhìn chằm chằm vào. Nhất là vấn đề đất đai quận Lưỡng Thủy đã đẩy đi nhiều mối quan hệ, coi như đắc tội không ít người.
Lý Dật Phong trầm ngâm một chút rồi cầm máy gọi cho Tằng Trạch Quang thông báo qua tình hình. Đương nhiên trọng điểm là Tào Hiểu Minh. Dù Thịnh Trường Công có làm Lý Dật Phong thất vọng như thế nào thì cũng là người theo y sớm nhất.
Quả nhiên Tằng Trạch Quang nghe xong cũng tức giận nói:
- Tào Hiểu Minh đáng chết, Thịnh Trường Công hồ đồ.
Việc này coi như xác định sự việc, cũng may tiền vẫn còn ở tài khoản Quỹ tín dụng, Tằng Trạch Quang vẫn cho rằng chuyện vẫn có thể khống chế.
- Là do tôi không làm tốt công việc.
Lý Dật Phong tự kiểm điểm, Tằng Trạch Quang nói:
- Việc này không trách anh, bên dưới không làm mấy trò này mới là lạ. Chẳng qua lần này anh không có cái nhìn đại cuộc.
Nói tới đây Tằng Trạch Quang mặc dù tức nhưng không có ý truy cứu thêm. Dù sao Lý Dật Phong quản bên chính quyền, Tằng Trạch Quang phê bình cá nhân có thể, phê bình chính quyền có thể nhưng nếu quá mức sẽ có mâu thuẫn.
Lý Dật Phong sau đó lập tức gọi cho Tào Hiểu Minh. Đâu ngờ gọi ba cuộc mà không ai nghe. Lý Dật Phong đột nhiên cảm thấy không đúng, một cảm giác lo lắng xuất hiện trong đầu y.
Tào Hiểu Minh đang ở đâu? Y đang làm gì?
Tào Hiểu Minh đang ở nhà gào lên với vợ - Mai Phương Phương.
- Tiền đâu? Tiền đâu? Hơn ba triệu cô vứt đâu?
Mai Phương Phương tóc tai bù xù ngồi trên sàn nhà, không còn phong thái của phu nhân phó chủ tịch nữa. Mai Phương Phương cúi đầu nhìn sàn nhà miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tôi không cam lòng, không cam lòng…
Tào Hiểu Minh nhìn thấy cảnh này cũng biết họa sắp đổ xuống đầu.
..
Từ trụ sở thị ủy về ủy ban quận chỉ mất năm phút nhưng Tằng Trạch Quang dùng tới nửa tiếng mới đến nơi. Không phải là tắc đường, không phải do xe hỏng mà Tằng Trạch Quang lặng lẽ về Quận ủy hiểu rõ tình huống.
Nguyên nhân vụ việc là do buổi sáng khi làm đám tang cho - Lý Ái Kiệt công nhân công ty phân bón thì đột nhiên có một người nói tiền trợ cấp của quận bị người tham ô. Đây coi như quả bom làm một ít công nhân về hưu thiếu kiên nhẫn ùn ùn kéo lên ủy ban quận.
Ba bốn người hỏi tình hình kết quả bảo vệ ủy ban nói lãnh đạo phụ trách không có ở đây, bảo bọn họ hai hôm nữa hãy quay lại. Tiền nếu như cộng sáu bảy trăm người lại thì đâu có ít. Công ty phân bón sau khi xảy ra chuyện khiến công nhân về hưu, công nhân mất việc bị nợ lương nửa năm, bao nhiêu người chờ khoản trợ cấp kia.
Mấy người kia về nói như vậy, mọi người đều cảm thấy tiền có thể bị tham ô thật. Hơn nữa bị kẻ cố ý kích động vài câu nên mấy chục lão công nhân không ăn trưa kéo lên ủy ban quận, dần dần người kéo tới càng đông. Lúc trước Vương Quốc Hoa còn thấy mấy chục lão công nhân còn giữ được bình tĩnh không ngờ đám bảo vệ ủy ban quận hùng hổ đẩy người, nói những câu khó nghe.
Đây như mồi lửa, mấy chục công nhân về truyền tin. Gia cảnh Lý Ái Kiệt cũng khá đặc biệt, bố mẹ đã già, vợ bị bệnh nằm liệt trên giường, con trai còn nhỏ, cả nhà coi tiền trợ cấp là tiền cứu mạng. Bây giờ nghe nói tiền bị tham ô nên người nhà Lý Ái Kiệt rất lo. Họ hàng lại nói thêm vài câu nên tất cả đòi nâng quan tài đến đây đòi tiền.
Vì thế già trẻ lớn bé cùng với những công nhân của công ty phân bón nghe tin đều tới, hiện trường dần mất khống chế.
Vương Quốc Hoa còn thấy một cảnh đó là mẹ Lý Ái Kiệt đang quỳ trên mặt đất. Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ tới mẹ mình, hắn chen đám người đi tới trước mặt người phụ nữ đó. Mọi người cũng bị chú ý đến cảnh này, hiện trường tạm thời trở nên yên tĩnh.