Chương 289: Đi Theo
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1631 chữ
- 2020-01-29 03:01:28
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Gần như mỗi lần đối mặt với Mai Lộng Ảnh, Vương Quốc Hoa đều có cảm giác vô lực. Hắn chỉ có thể kết luận do trước đây cô để lại ấn tượng quá sâu trong lòng mình. Lúc hai người chia tay Vương Quốc Hoa không ngừng đến các câu lạc bộ đêm tìm mục tiêu với tiêu chuẩn là Mai Lộng Ảnh. Một khi quyến rũ được ai đó thì hắn đều điên cuồng, luôn yêu cầu người phụ nữ bị mình tán được làm vài động tác khó khăn. Nguyên nhân chính là Mai Lộng Ảnh ở trên giường rất bảo thủ, ngoài nằm ngửa cùng với choomgr mông ra sau thì không nhận các tư thế khác. Vương Quốc Hoa cảm giác bị lừa gạt nên hy vọng có thể tìm được gì đó từ người phụ nữ khác. Kết quả sáng tỉnh lại nhìn ả phụ nữ nằm bên, hắn lại thấy chán ghét.
Nếu như không phải sống lại thì Vương Quốc Hoa cảm thấy mình hoàn toàn không thể xoay người. Bây giờ mặc dù hắn có thể duy trì bình tĩnh nhưng không nhịn được xuất hiện cảnh trên giường.
Trên người Mai Lộng Ảnh có đặc điểm rõ ràng của một cô gái Giang Nam, cả người đều có vẻ mềm mại làm người ta thấy cô như một tiểu thư khuê các. Thực tế chỉ khi tiếp xúc gần mới biết cô không an phận.
Lặng lẽ hút hết điếu thuốc, Vương Quốc Hoa đứng lên nhìn Mai Lộng Ảnh một lúc rồi nói:
- Không ngờ cô chủ động tới nói chuyện với tôi đó.
Hắn đứng dậy đi lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của Mai Lộng Ảnh. Mai Lộng Ảnh không hề tức giận ngược lại cười rất vui vẻ, hai chân không ngừng khua khua. Vù một tiếng chiếc dép biến thành ám khí bay về phía lưng Vương Quốc Hoa.
Giác quan thứ sáu của Vương Quốc Hoa nói cho hắn biết Mai Lộng Ảnh sẽ không từ bỏ ý đồ. Sống lưng hơi lạnh, hắn cảnh giác quay đầu thì đã muộn. Đùi hắn đã trúng chiêu.
Chiếc dép màu hồng nhạt tinh xảo giống như mặt người phụ nữ đang mỉm cười.
- Có bệnh.
Vương Quốc Hoa bỏ lại hai cầu rồi tiếp tục lên lầu, hắn còn thuận tay ném chiếc dép ra thật xa. Mai Lộng Ảnh lần này không cười được. Cô chân trần đi ra nhặt dép. Mai Lộng Ảnh nhìn theo hắn mà tức giận nói:
- Đồ hẹp hòi.
Vương Quốc Hoa đứng ở lan can hưởng thụ cảm giác xem Mai Lộng Ảnh giơ tay máu chân, hắn giơ ngón giữa lên rồi từ từ vỗ vỗ tay mở cửa phòng. Vương Quốc Hoa rất thích cảm giác giơ ngón giữa lên như vừa rồi, có cảm giác mình toàn thắng.
Mai Lộng Ảnh có thể cảm nhận được vẻ khinh thường trong mắt hắn làm cô càng tức hơn. Chờ xông lên lầu thì hắn đang dựa cửa hút thuốc, Mai Lộng Ảnh ngược lại không biết nên làm gì tiếp.
Cao Thăng lái xe Santana xuất hiện dưới lầu vừa dừng lại thì bịch một tiếng. Cao Thăng chép miệng từ tốn xuống xe.
Vương Quốc Hoa ở trên lầu nghe thấy tiếng động cũng đi ra lan can nhìn xuống. Diêm Bổn Lợi ở cách mấy phòng cũng mở cửa cười cười có ý lấy lòng với hắn.
Vương Quốc Hoa cười đáp lại. Một cơn gió thơm thổi tới, hắn quay đầu lại thấy là Mai Lộng Ảnh không ngờ cười hì hì đứng bên. Tên đàn ông vừa nãy xuống xe, Mai Lộng Ảnh làm ra một động tác làm Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười.
Tên kia xuống xe khiêng một chiếc vali đi tới nhưng gặp ánh mắt lạnh lùng của Cao Thăng làm y hơi sợ. Y cố ưỡn ngực nói:
- Mày dừng xe như thế nào vậy hả?
Một giây sau hắn thấy Mai Lộng Ảnh không ngờ đứng cạnh một người phụ nữ, trên vai còn có tay của đàn ông đặt lên.
Vương Quốc Hoa thật sự rất vô tội vì tay hắn bị Mai Lộng Ảnh cầm đặt lên. Bịch một tiếng, vali bị tên kia vứt xuống đất. Hắn muốn lao lên nhưng Cao Thăng đã chặn lại chỉ vào chỗ bị đâm:
- Nói xem.
- Nói mẹ mày.
Hắn vung chân đá.
Tên này xem ra cũng luyện võ, nếu đối mặt là Vương Quốc Hoa thì cú đá này sẽ đạt mục đích nhưng đáng tiếc gặp tên biến thái Cao Thăng. Cao Thăng hơi tránh sang bên rồi vung chân đá lại, ngay sau đó là ánh chớp lóe lên, chuôi dao đã nện vào quai hàm đối thủ.
Tên kia kêu lên định đánh trả nhưng lại không dám động. Cổ y bị một con dao âu yếm, lại nhìn đối phương thì thấy ánh mắt đầy sát khí. Nói về dáng người thì hắn cao hơn Cao Thăng ít nhất nửa cái đầu nhưng bây giờ hắn lại ở thế yếu.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của đối phương, Cao Thăng từ từ thu dao lại, con dao thoáng cái biến mất như ảo thuật. Hắn ngồi xổm xuống nhìn đuôi xe:
- Ít nhất phải 500 bù lại chỗ móp và đèn xe.
Tên kia vội vàng lấy ví đưa tới một xấp tiền. Cao Thăng trừng mắt nhìn hắn:
- Mày nhiều tiền vậy ư?
Y lấy 500 rồi ném trả lại số tiền thừa.
- Cút.
Tên kia oán độc nhìn lên lầu rồi nhìn lén qua Cao Thăng. Y phát hiện trong tay đối phương lại xuất hiện con dao nên sợ hãi vội vàng xoay người lên xe đi chạy đi ngay. Cao Thăng xách vali từ từ lên lầu đặt xuống đất.
- Vương ca, có gì cần phân phó không?
Vương Quốc Hoa thu tay trên vai Mai Lộng Ảnh về. Hắn cười nhạt nói:
- Không có gì, thời gian này cậu cứ đi chơi thoải mái, tôi không có việc gì cần đâu.
Cao Thăng nhìn Mai Lộng Ảnh rồi chỉ vào cô:
- Cô, đừng có dùng mấy trò như vừa rồi.
Vừa nói hắn xoay người từ tốn xuống lầu. Mai Lộng Ảnh bị Cao Thăng nhìn không khỏi sợ hãi, cô lấy tay vỗ ngực nói:
- Vương Quốc Hoa, người này là ai mà mắt như rắn vậy?
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, một là người chết, một là người sống.
Mai Lộng Ảnh đảo đảo mắt nhìn hắn:
- Anh …
- Anh gì mà anh … cô còn gây loạn cho tôi nữa thì đừng trách.
Vương Quốc Hoa cắt ngang lời cô. Hắn xoay người vào trong đóng cửa lại. Dựa lưng vào cửa, Vương Quốc Hoa không nhịn được cười phá lên.
Mai Lộng Ảnh đứng ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi nhưng không có biện pháp gì nên đành vào phòng. Diêm Bổn Lợi ở xa xa lúc này mới ra khỏi cửa chạy tới gõ cửa phòng Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa mở cửa hỏi:
- Sao vậy?
Diêm Bổn Lợi giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa:
- Huynh đệ, được, bảo sao không thích ngôi sao.
Vương Quốc Hoa lấy ví ra đưa một chiếc thẻ bạch kim tới nói:
- Cho anh mượn vài hôm.
Trong phòng chỉ có Tv không có máy vi tính, Vương Quốc Hoa có chút buồn chán. Nằm trên giường một lát, Vương Quốc Hoa quyết định đến thư viện nhưng không ngờ vừa mở cửa thì thấy cửa phòng bên có cái đầu thò ra cười hì hì nhìn hắn.
Vương Quốc Hoa không nói gì. Hắn đi tới thư viện, trong ví vẫn có thẻ mượn sách hồi đi học, không biết còn tác dụng không?
Vương Quốc Hoa lo hơi thừa, thẻ hai năm trước không ngờ vẫn dùng được. Hắn mượn hai quyển sách Thanh sử từ từ tìm chỗ ngồi xuống. Bên cạnh lại xuất hiện mùi thơm, hắn không cần nhìn cũng biết là Mai Lộng Ảnh đi theo.
Vương Quốc Hoa rất nhanh chú tâm tới quyển sách. Hắn không để ý tới bao ánh mắt ghen ghét nhìn mình. Có người phụ nữ dù đi tới đâu cũng thành tâm điểm, Mai Lộng Ảnh chính là như vậy. Vấn đề là cô ngồi cạnh Vương Quốc Hoa còn không tình, không ngờ còn một tay chống cằm rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa.
Nửa tiếng sau Vương Quốc Hoa theo thói quen lấy thuốc mới chú ý tới tư thế của Mai Lộng Ảnh. Vương Quốc Hoa ngẩn ra rồi mới ý thức được đây là trong thư viện, vì thế hắn đứng lên cầm sách rời đi.
Vương Quốc Hoa không có biện pháp gì với cái đuôi phía sau, cuối cùng chỉ có thể chọn không thèm để ý tới cô. Vương Quốc Hoa rất khó hiểu, Mai Lộng Ảnh theo hắn biết thì là người phụ nữ rất tự trọng, kiêu kỳ cơ mà.
Bình tĩnh lại, Vương Quốc Hoa cho rằng bản tính là thứ rất khó thay đổi, hắn tin cuối cùng cái đuôi hồ ly cũng sẽ lộ ra.
Thời tiết rất tốt, Vương Quốc Hoa ra ngoài cửa phòng bên lại đực mở ra. Một cặp mắt đáng thương nhìn hắn.
- Chơi vui lắm à?
Vương Quốc Hoa đi tới trước gương mặt xinh đẹp kia hỏi một câu.