Chương 322: Thành Ý? Đại Giới?


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Nhìn sự việc không thể nhìn từ bề ngoài. Nhiều chuyện Vương Quốc Hoa không biết nhưng có một hai câu hắn cũng nghĩ ra vài điều. Chính xác mà nói chuyện mà bí thư Hứa ép Du Phi Dương làm quả thật chạm vào lợi ích một số người. Nhưng chỗ dựa của bí thư Hứa quá cứng, một ít người không dám đánh thẳng mặt nên phải vòng vo một vòng.
Trước bữa tối Du Phi Dương gọi tới nói:
- Bật Tv, kênh 2 – CCtv.
Vương Quốc Hoa theo lời mở ra, chiếc Tv trong phòng khá cũ nên màu sắc hơi nhòe chẳng qua không ảnh hưởng đến Vương Quốc Hoa nghe thấy một vị chuyên gia đang hưng phấn phân tích việc đổi mới cải cách một công ty nhà nước có rất nhiều tính đặc thù và không thể phảng chế.
- Mẹ nó chứ, toàn như vậy, đầu tiên tạo dư luận để lấy căn cứ lập lý luận.
Vương Quốc Hoa mắng một câu. Tên chuyên gia đang nói thì Vương Quốc Hoa nhận ra, thằng này bây giờ còn chưa quá nổi tiếng, chính thức nổi tiếng là khi việc cải cách công ty nhà nước tiến vào giai đoạn toàn diện triển khai, hắn liên tiếp nhảy ra khen cách làm MBO, coi như là người phát ngôn cho việc công ty nhà nước bị dân doanh hóa.
Giơ tay tắt Tv, Vương Quốc Hoa cầm máy gọi cho Du Phi Dương.
- Tôi xem rồi, dì thấy sao?
Bên kia truyền tới tiếng của Du Vân Vân:
- Nước rất sâu, giả vờ câm điếc.
Vương Quốc Hoa vâng một tiếng.
- Cháu biết rồi.
Vương Quốc Hoa hiểu với thân phận của Hứa Nam Hạ thì sẽ thấy rất nhiều thứ bất hợp lý nhưng ông muốn thay đổi sẽ gặp áp lực cực lớn.
Du Vân Vân bỏ máy, cô lấy tay vuốt vuốt trán nói:
- Cháu đi làm việc của mình đi, chuyện của bố thì cháu không cần quan tâm, làm tốt việc của mình là được. Đúng, bảo Quốc Hoa mau đưa bản thảo cho dì.
….
Vương Quốc Hoa nằm trên giường suy nghĩ, một mình quá yên tĩnh cũng không phải chuyện tốt.
Két, cửa được mở ra, tiến vào là Liên Mai. Bây giờ Vương Quốc Hoa chỉ cần từ khuôn mặt đã có thể nhận ra. Liên Tuyết lúc thấy hắn luôn mỉm cười đi tới, Liên Mai lại đỏ mặt sau đó mới từ từ đi tới ngồi xuống thì cũng duy trì khoảng cách nhất định, không giống Liên Tuyết ngồi sát cạnh hắn.
- Tối anh muốn ăn gì?
Chỉ có Liên Mai mới có thể hỏi như vậy, Liên Tuyết cơ bản không quan tâm việc này, thấy Vương Quốc Hoa nhất định sẽ đi lên nũng nịu. Hai chị em tính cách hoàn toàn khác nhau.
Phía sau Liên Mai xuất hiện thêm một cái đầu, Vương Quốc Hoa vung tay nói:
- Ra ngoài ăn.
Dẫn hai mỹ nữ sinh đôi đi trên phố đương nhiên rất được người chú ý. Hắn vừa mới tới nhà hàng thì điện thoại vang lên.
- Chu Lạp Phong gọi tới bảo chúng ta sang uống rượu.
Du Phi Dương có chút mệt mỏi nói, xem ra cũng không định đi.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ông sang đi, tôi không đi. Dù như thế nào thì chúng ta cũng không có xung đột về lợi ích với hắn, thêm bạn thêm đường.
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Vương Quốc Hoa, Du Phi Dương cười nói:
- Trong lòng có chút không thoải mái. Vốn tưởng ông lão khác đám quan chức khác bây giờ xem ra cũng giống nhau.
Lời này là nhằm vào Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa không tiện nói theo. Hắn còn phải cười nói:
- Ông đó, lúc nào tới lượt ông lo cho dân, lo cho nước. Chờ cơn sóng này tới chúng ta kiếm đủ tiền, ông muốn làm sản xuất thì cứ làm.
- Ừ, tôi phải kiếm tiền, ông phải lên chức, anh em ta liên thủ tạo cục diện mới.
Du Phi Dương nói xong dập máy ngay. Vương Quốc Hoa đột nhiên phát hiện hai chị em đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Sao thế?
- Ông và bà muốn lên thăm bọn em. Đều do Tiểu Tuyết gọi điện về khoe khoang, nói gì mà kiếm được nhiều tiền, có điện thoại di động, còn chuẩn bị mua nhà, mua xe.
Liên Mai có chút bực mình nhìn Liên Tuyết, Liên Tuyết xấu hổ cười cười thè lưỡi với Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Ăn cơm đi.
Trên đường về đi qua cây Atm, Vương Quốc Hoa dừng xe lại nói:
- Chờ anh chút.
Rất nhanh Vương Quốc Hoa quay lại đưa cho Liên Mai một phong bì.
- Mỗi lần rút chỉ có thể rút năm ngàn, em cầm lấy đi. Ông bà tới thì để bọn họ ở khách sạn, cần tiêu cứ tiêu.
Mặt Liên Mai đỏ lên, cô đẩy trả hắn.
- Sao có thể thế chứ, bọn em…
Vương Quốc Hoa khẽ vỗ vỗ tay cô.
- Cầm lấy đi, thực ra anh nợ hai em. Xe nhà về sau đều đứng tên em, đừng hiểu lầm, anh chỉ cố gắng làm cho người phụ nữ của mình được tốt.
Nghe câu
người phụ nữ của mình
từ miệng hắn, Liên Mai run lên, cô ừ một tiếng ngoan ngoãn nhận phong bì.
Vương Quốc Hoa chăm chú lái xe, hai chị em thầm thì gì đó ở phía sau. Không biết nói gì mà vừa vào phòng Vương Quốc Hoa đã bị Liên Tuyết kéo về giường. Liên Tuyết cười hì hì nói:
- Ngồi im không được nhúc nhích, ngoan, mặc kệ nghe thấy gì cũng không được nhìn lén.
- Làm trò quỷ gì thế?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Liên Tuyết lấy tay Vương Quốc Hoa hôn loạn.
- Không được hỏi.
Vương Quốc Hoa gật đầu nằm xuống giường hút thuốc, Liên Tuyết đi tới châm lửa cho hắn.
- Có kiên nhẫn.
Không lâu sau lại là Liên Tuyết tiến vào nói.
- Nước nóng chuẩn bị xong rồi, đi tắm thôi.
Vương Quốc Hoa đứng lên vào toilet, không lâu sau có tiếng mở cửa, hai chị em mặc đồ lót tiến vào, sau đó từng thứ được cởi ra. Rất nhanh Vương Quốc Hoa cảm thấy mắt mình không đủ dùng.

Chu Lạp Phong rất rõ ràng có thể cảm nhận sự lạnh nhạt của Du Phi Dương. Mặc dù kéo thêm hai cô em cũng không thay đổi được.
Ngồi trong phòng khách, Chu Lạp Phong gác chân chữ ngũ, miệng hút thuốc, đầu dựa vào ngực cô em hưởng thụ cô em mát xa cho. Hắn híp mắt xem thời sự, miệng còn nhỏ giọng nói:
- Chưa dậy sao?
- Chưa.
Chậc chậc hai tiếng, người phụ nữ phía sau nói:
- Người này mỗi lần xong việc đều đuổi người, nói gì quen ngủ một mình.
Chu Lạp Phong cười cười không nói, thấy trên lầu có tiếng động y vỗ vỗ bàn tay trên vai:
- Đi pha trà.
Du Phi Dương vừa ngáp vừa đi xuống. Đã hơn 10h sáng, Du Phi Dương cười nói với Chu Lạp Phong:
- Lão Chu dạy sớm quá đó.
Hắn ngồi xuống bưng cốc trà uống rồi nói.
- Trà ngon.
Nói xong hắn còn giương mắt nhìn ngực cô em cười hì hì sờ soạng.
- Được đó, không biết lão Chu có thể cắt ái không?
Thấy Du Phi Dương có vẻ phóng đãng, Chu Lạp Phong nở nụ cười đầy thâm trầm.
- Lão Du, tôi biết trong lòng ông có suy nghĩ, không sợ nói với ông…
Vừa nói Chu Lạp Phong dừng lại xua tay bảo hai người phụ nữ đi ra. Lúc này hắn thản nhiên nói:
- Rất nhiều chuyện không phải do tôi, ông quyết định được, nếu tôi muốn làm bạn với ông thì phải nói thật với ông.
Du Phi Dương nghe vậy cũng ngồi thẳng lưng, đưa tay ra:
- Mời nói.
Chu Lạp Phong lấy ra điếu xì gà đưa tới:
- Xì gà Cuba chính hiệu đó, hút không?
Du Phi Dương lắc đầu lấy thuốc ra châm hút, Chu Lạp Phong hút một hơi thuốc mới nói:
- Thực ra chuyện cải cách công ty hay gì gì đó tôi không quan tâm, tôi quan tâm là tài chính ông thu thập được ở phía nam. Nghe người ta nói ông đẩy rất nhiều tài chính sang phía nam, không biết có phải không? Tôi còn nghe nói lúc trước ông thu thập tài chính chỉ là lấy cớ để ông đưa công ty lên thị trường chứng khoán?
Du Phi Dương có chút giật mình nhưng ngoài mặt không có gì thay đổi. Hắn nói:
- Ông nói đúng.
Nói xong hắn dừng một chút rồi gằn từng chữ:
- Vậy thì sao?
Chu Lạp Phong cười ha hả:
- Đừng nghiêm túc như vậy, nếu lão Du không có ý ở trong nước thì hai chúng ta không có xung đột về lợi ích. Thực ra tôi cũng tò mò khoản tài chính mấy tỷ thì ông định làm gì?
Mặt Du Phi Dương đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt như phủ một tầng băng mỏng. Hắn lạnh lùng nói:
- Ông điều tra về tôi?
- Tôi điều tra ông làm gì? Tôi chỉ muốn nói với ông trên đời không có bức tường kín gió, cũng may ông làm chỉ là gom góp tài chính tư nhân, có đám người đi điều tra cũng vô ích.
Chu Lạp Phong vẫn nở nụ cười.
- Nói đi, ông muốn làm gì?
Du Phi Dương không cho rằng Chu Lạp Phong có lòng tốt nhắc mình, nhất định là có mục đích gì đó.
- Tôi nghe Hứa Kiếp nói ông mất không đầy năm ở Mỹ đã biến 50 triệu tệ thành 100 triệu Usd Mỹ, cho nên lần này ông có thể kéo thêm tôi không? Trong tay tôi không có nhiều tiền lắm, chỉ khoảng 70, 80 triệu tệ thôi.
- Chuyện này mình tôi nói không tính.
Du Phi Dương do dự một lúc liền định dùng kế hoãn binh, ai ngờ Chu Lạp Phong cười nói:
- Ông muốn hỏi Vương Quốc Hoa hả?
Du Phi Dương giật mình, mắt hiện rõ một tia nghiêm khắc.
Chu Lạp Phong không chút hoang mang cười nói:
- Đừng kích động, ông gọi điện hỏi hắn một chút là được mà.
Du Phi Dương hừ một tiếng đứng lên đi lên lầu. Gọi điện đánh thức Vương Quốc Hoa dậy, Du Phi Dương nói chuyện ra.
Bên kia trầm ngâm một lúc khá lâu, Vương Quốc Hoa mới nói:
- Nhận lời hắn, thằng này vì làm ông yên tâm nên mới truyền tin tức. Đúng là kẻ lợi hại. Như vậy đi, nói với hắn nếu tỏ thành ý thì 70 triệu quá ít, dù như thế nào cũng phải tầm 700 triệu nếu không nghỉ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.