Chương 336: Không Phải Người Tùy Tiện
-
Phù Diêu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1727 chữ
- 2020-01-29 03:01:36
Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Du Khánh Dương nhìn thoáng qua Lệ Hổ, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Quốc Hoa và Du Phi Dương, sau đó nói:
- Hai chú em thích hàng già hay non?
Vương Quốc Hoa nghe xong chỉ cười không nói, Du Phi Dương không rõ nên hỏi lại.
- Gì là già, gì là non?
- Già là đã có tiếng, chú nghĩ xem thời này muốn nổi tiếng còn không phải ngủ với bao người sao? Vì thế có tiếng cũng là bị chơi nhiều rồi, chẳng qua nói như thế nào nhỉ, già cũng có ưu điểm là giỏi phục vụ, người đàn ông cũng thấy tự hào vì ôm cô em nổi tiếng. Còn hàng non thì tự chú hiểu.
Du Phi Dương vừa nói vừa chớp chớp mắt, cười rất dâm đãng.
Du Phi Dương làm động tác buồn nôn, hắn xua tay nói:
- Hàng già thì anh giữ lại mà dùng, không biết thứ đó bị bao thằng ra vào, nghĩ tới là tôi không thể lên nổi.
Du Khánh Dương hỏi Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa thì sao?
- Tôi thế nào cũng được.
Du Khánh Dương nghe vậy đứng lên nói:
- Được rồi, hai chú ngồi một lát, anh ra ngoài gọi điện.
Du Phi Dương tiến sát vào nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, ông định chơi thật à, không giống ông.
Vương Quốc Hoa đẩy hắn ra nói:
- Ngồi, uống rượu với nhau một chút cũng có sao đâu? Mấy thằng đàn ông ngồi có gì thú vị chứ?
Vừa dứt câu cửa phòng đã mở ra. Căn phòng này rất rộng sợ là không dưới trăm mét vuông, ngồi trên ghế sofa cách cửa mấy chục bước. Du Khánh Dương tiến vào, phía sau có sáu bảy cô gái.
- Giới thiệu với mọi người một chút.
Du Khánh Dương vừa dứt câu thì bên ngoài có một thân hình thon thả đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa.
- Đi theo em.
Vừa nói cô túm tay Vương Quốc Hoa kéo hắn ra ngoài.
- Tiểu muội, em làm gì thế?
Mai Hiểu Thần hốt hoảng đứng lên khuyên. Người khác trợn mắt há mồm, cô gái kia sao giống như bắt gian tại trận vậy?
Vương Quốc Hoa đứng dậy nói với Mai Hiểu Thần:
- Không có gì, tôi đi theo cô ấy một lát cũng không sao.
Mai Lộng Ảnh như con gà chọi vừa thắng trận đắc ý nhìn quanh.
Đám người còn lại chưa lấy lại tinh thần thì Chu Lạp Phong đã mở miệng nói với Mai Hiểu Thần:
- Ông được đó, nhanh thật.
- Không, lão Chu đừng chụp mũ loạn, con bé đó đến đây lúc nào tôi còn không biết.
Mai Hiểu Thần không chịu gánh ác danh này nhưng thật ra Du Phi Dương ở bên nói xen vào một câu:
- Quốc Hoa quen cô bé này, tôi có thể làm chứng.
Mai Lộng Ảnh kéo Vương Quốc Hoa ra văn phòng lầu trên. Vương Quốc Hoa thấy vẻ mặt tức giận của cô nhưng không thèm để ý, hắn đi tới ngồi dưới ghế lãnh đạo còn thoải mái gác chân lên bàn.
- Sao anh hạ lưu thế hả? Loại thối nát như thế mà anh cũng cần ư?
Mai Lộng Ảnh trông như gặp kẻ thù, tay chống nạnh, miệng vểnh lên, mắt mở to tròn chuẩn bị chảy nước mắt như rất oan ức. Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Mai Lộng Ảnh từ trên xuống dưới. Mai Lộng Ảnh không khỏi chột dạ nhớ tới mình bây giờ cũng không có quan hệ gì với hắn mà. Vì thế cô thoáng cái xìu xuống nói:
- Nhìn gì thế hả, nhìn nữa tôi móc mắt anh ra.
Vương Quốc Hoa thu hồi ánh mắt, nghiên cứu trên mặt cũng thu lại. Hắn đứng lên:
- Cô là gì của tôi? Tôi với ai còn cần cô đồng ý sao?
- Tôi… tôi là bạn học của anh, không thể nhìn anh sa đọa như vậy được.
Mai Lộng Ảnh tìm lý do rất không ổn, Vương Quốc Hoa nghe xong cười phì một tiếng.
- Tôi sớm sa đọa rồi, phụ nữ phải nhiều hơn hai bàn tay. Sao, cô cũng muốn có một suất ư?
Câu đùa giỡn rất rõ ràng làm Mai Lộng Ảnh không thể tin nỏi.
- Anh sao lại là người như vậy? Tôi không ngờ.
- Như vậy là gì chứ? Tôi là người đàn ông bình thường, có ham muốn bình thường. Hơn nữa tôi còn độc thân, chỉ cần không phải cưỡng dâm thì tôi ngủ với ai là việc của tôi.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi ra cửa, Mai Lộng Ảnh bị nói không hề tức, thấy hắn định ra cô lại khẩn trương nên vội vàng xông tới ôm eo hắn.
- Không cho đi, mấy ả đó rất bẩn.
Vương Quốc Hoa gần như bị sét đánh bởi vì động tác này trước đây rất quen thuộc. Trước đó mỗi lần Vương Quốc Hoa bị Mai Lộng Ảnh làm tức chết chuẩn bị ra ngoài thì cô đều dùng chiêu này sau đó xin lỗi, nhận sai. Đáng tiếc chỉ được vài ngày, Mai Lộng Ảnh lại làm Vương Quốc Hoa tức chết, hai người cãi nhau kết quả lại là như thế.
Chuyện cũ làm Vương Quốc Hoa tức tối, hắn xoay người đẩy mạnh khiến Mai Lộng Ảnh lảo đảo lui ra sau trực tiếp ngồi xuống ghế. Cú đẩy này làm Vương Quốc Hoa bình tĩnh lại đôi chút. Hắn cười lạnh một tiếng nhìn Mai Lộng Ảnh đang há hốc mồm.
- Anh đánh tôi?
Mai Lộng Ảnh cảm thấy rất khó tin, thực ra lúc đẩy Vương Quốc Hoa chỉ hơi dùng sức mạnh một chút mà thôi.
- Đừng chụp mũ lung tung, tôi không đánh cô.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa xoay người, Mai Lộng Ảnh đằng sau lớn tiếng nói:
- Anh đi đi, đi xong về sau đừng mong thấy lại tôi.
Vương Quốc Hoa lại đứng im vì câu này quá quen. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng lững thững đi ra quả nhiên tay vừa chạm vào cửa thì eo đã bị ôm lại.
- Không cho đi, không cho đi.
Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, Mai Lộng Ảnh không khác gì trước đây, vẫn ngang bướng như vậy.
- Cô bỏ ra đi, tôi không đi.
Mai Lộng Ảnh từ từ bỏ Vương Quốc Hoa ra, cô đứng đó có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa lấy thuốc, Mai Lộng Ảnh không ngờ đoạt bật lửa châm còn cười nói:
- Tôi là vì tốt cho anh, loại phụ nữ đó…
Bị nhìn tới với ánh mắt khó chịu, Mai Lộng Ảnh nuốt câu kia vào bụng.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ hút thuốc, Mai Lộng Ảnh cúi đầu nhìn ngón tay, không khí yên lặng bao phủ văn phòng. Vương Quốc Hoa vẫn quan sát Mai Lộng Ảnh, cô gái này vẫn có thói quen bị thiệt là nhìn ngón tay. Tiếng chuông điện thoại cắt ngag không khí, là Du Phi Dương gọi.
- Ở đâu? Thế nào?
Vương Quốc Hoa nghe thấy tiếng thở hổn hển bên kia, hắn nhìn thoáng qua Mai Lộng Ảnh hừ một tiếng định nói thì Mai Lộng Ảnh đột nhiên cầm máy đưa lên miệng lớn tiếng nói:
- Chúng tôi đang quan hệ, đừng gọi nữa.
Nói xong cô dập máy.
Trùng hợp chính là điện thoại di động hết điện, Du Phi Dương bật loa nên Mai Lộng Ảnh rống như vậy làm tất cả người ở phòng kia nghe thấy. Mai Hiểu Thần đau khổ bụm tay vào mặt:
- Con bé này.
Chu Lạp Phong vỗ vai Mai Hiểu Thần:
- Em gái ông hơn ông đó, rất tinh mắt.
Du Phi Dương chép miệng nói:
- Mẹ nó chứ, thằng này, ngay cả em gái tôi cũng thích hắn.
Không khí có chút xấu hổ, Lệ Hổ thản nhiên nói:
- Cùng lắm mọi người cùng có em rể, nhà tôi cũng có em gái.
Phì, Du Khánh Dương phun bia lên bàn, cô gái bên cạnh vội vàng né tránh. Câu nói của Lệ Hổ quá cực đoan nhưng lại làm không khí hòa hoãn lại.
Một đám người cùng cười phá lên, z cũng cười còn đưa tay thò vào ngực một cô em. Du Phi Dương lại dở khóc dở cười giơ chén lên cạn với Lệ Hổ. Đám người này bình thường ít qua lại với nhau, có thể ngồi như thế này cũng là hiếm có. Người cùng một chỗ thường muốn phân cao thấp, những người này bình thường đều làm giám đốc nên không thể ăn nói khép nép với người khác. Cho nên về cơ bản đều là có quan hệ rất bình thường, đối mặt với lợi ích thì sẽ sẵn sàng xung đột ngay.
Trong văn phòng lúc này lại là có cảnh tượng khác. Mai Lộng Ảnh hét lên xong mặt đỏ bừng tiếp tục cúi đầu nhìn ngón tay. Vương Quốc Hoa như bị búa đập mạnh vào ngực, một lúc lâu không thể bình tĩnh nổi. Hắn hung dữ trừng mắt nhìn lại rồi nói:
- Tôi phải đi nếu không sớm muộn cũng bị cô hại chết.
Mai Lộng Ảnh lộ vẻ mặt đầy đáng thương, mở to đôi mắt nhìn hắn:
- Người ta chỉ là muốn ở bên anh thôi mà.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền ngồi xuống.
- Được, nam nữ ở cùng nhau nên làm gì? Chẳng lẽ cứ ngồi như vậy sao?
- Anh không phải người tùy tiện.
Mai Lộng Ảnh đốp lại, Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Tôi tùy tiện liền không giống người đó.
Mai Lộng Ảnh chột dạ lui ra sau, cách một đoạn làm cô thấy an toàn hơn nên to gan nói:
- Không được xằng bậy.
Vừa dứt câu Vương Quốc Hoa đã vươn tay tới túm cổ tay cô:
- Cô lại đây.