Chương 359: Sâu Xa (3)


Dịch: AND
Nguồn dịch: Mê truyện
Đặng Ngâm và Diêu Hiểu Hoa uống không quá nhiều. Vừa uống Đặng Ngâm vừa cẩn thận nói ra vài ứng viên để mời Diêu Hiểu Hoa xem ai thích làm chủ nhiệm ban quản lý khu công nghệ cao nhất. Hai người uống được nhưng không có ý đấu rượu nên tốc độ uống rất chậm.
- Lão Đặng, chiều tôi sang quận ủy có việc thì Thạch Vân Thanh mời tôi tới văn phòng ngồi một chút.
Diêu Hiểu Hoa từ từ nói một câu như vậy, Đặng Ngâm bỏ chén xuống lấy thuốc.
- Ả có ý gì?
Diêu Hiểu Hoa nói:
- Ả đưa cho tôi một bản danh sách, đây là danh sách do thư ký Miêu Vân Đông đưa cho.
Hai người rất ăn ý, Diêu Hiểu Hoa vừa nói như vậy, Đặng Ngâm phì cười, sau đó khinh thường nói:
- Ả này vẫn thế, không ngừng có động tác nhỏ, lúc Miêu Vân Đông ra tay lại không dám thò đầu ra. Ả làm phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ mà không dám có chút trách nhiệm gì, muốn chúng ta làm tiên phong ư?
Hai người nhìn nhau cười, Diêu Hiểu Hoa hút một hơi thuốc thật sâu.
- Nói ra thì tân chủ tịch quận của chúng ta lại là người dám chịu trách nhiệm, hiện ra thì thấy cách làm việc cũng ngay thẳng.
Đặng Ngâm gật đầu đồng ý.
- Bây giờ xem ra là có ý này. Đáng tiếc quận Hồng Sam quá phức tạp, tôi lại không thể nhìn ra, cách làm việc rất khác lạ.
Diêu Hiểu Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Nhất định phải tranh nếu không nhân viên bên dưới sẽ nghĩ như thế nào? Ả Thạch Vân Thanh này không đáng tin, tôi định mai tới văn phòng Vương Quốc Hoa.
Sắp diễn ra đợt điều chỉnh cán bộ nửa cuối năm, nó sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến cục diện chính trị của quận Hồng Sam. Diêu Hiểu Hoa muốn làm gì, Đặng Ngâm biết rõ.
- Lão Diêu, anh cảm thấy Vương Quốc Hoa có thể làm con chim bay đầu đàn không?
Diêu Hiểu Hoa lắc đầu nói:
- Tôi không chắc chắn được gì cả, nhưng cứ như vậy để Miêu Vân Đông muốn làm gì thì làm thì tôi không cam lòng. Ý của tôi là chúng ta ủng hộ Vương Quốc Hoa nắm phòng Tài chính, tôi không tin Tần Hòa dám làm Vương Quốc Hoa mất mặt, Vương Quốc Hoa lại không để ở trong lòng. Tôi không tin hắn rộng lượng như vậy.
Đặng Ngâm im lặng không nói, y hút hết điếu thuốc mới từ từ nói.
- Đi tới ngồi nói chuyện một lát không sao. Bên Thạch Vân Thanh thì anh định đối phó như thế nào?
Diêu Hiểu Hoa nói:
- Cục diện bây giờ hơi kỳ quái, tôi cảm thấy Miêu Vân Đông rất tự tin, hoàn toàn không ý thức được theo Vương Quốc Hoa tham gia khiến tình hình của quận Hồng Sam phức tạp hơn trước rất nhiều. Đúng, chuyện buổi trưa anh cảm thấy thế nào?
Nhắc tới chuyện này, Đặng Ngâm lắc đầu cười khổ nói.
- Cũng vì việc này nên tôi mới không nhìn thấu Vương Quốc Hoa. Lẽ ra công an quận kia rất quan trọng, ai làm chủ tịch quận cũng sẽ nắm lấy. Vương Quốc Hoa có cơ hội túm Tiền Tứ Hải, thuận tiện đả kích Miêu Vân Đông, nhưng hắn không làm gì cả. Anh nói hắn kiêng kỵ Dương Quốc Minh ư? Đánh chết tôi không tin.
Diêu Hiểu Hoa nghe tới đây đột nhiên rùng mình nói.
- Không phải là Miêu Vân Đông và Vương Quốc Hoa đạt thành thỏa thuận gì chứ?
Đặng Ngâm bị dọa run lên.
- Không thể nào.
Diêu Hiểu Hoa thở dài một tiếng nói.
- Thằng này đang khuấy nước ư?
Đặng Ngâm lắc đầu nói.
- Cũng không phải, tôi cảm thấy hắn tính toán rất sâu xa, tôi thật sự không nhìn thấu.

Trời đã hoàn toàn tối đen, Mạnh Vũ Vi vẫn ngồi trên người Vương Quốc Hoa không chịu xuống, cô bám chặt cổ hắn. Trong phòng chỉ có tiếng thở hổn hển, Vương Quốc Hoa trong bóng tối nhỏ giọng nói.
- Anh không mang quần thay.
Chiếc áo bị vứt trên mặt đất, Mạnh Vũ Vi còn mặc váy nhúc nhích vài cái phát ra tiếng lí nhí.
- Sao vẫn cứng vậy?
- Sao biết được?
Vương Quốc Hoa bất đắc dĩ nói.
Tách một tiếng, Mạnh Vũ Vi đứng lên lẩm bẩm.
- Em thay quần áo chuẩn bị cơm tối.
Vương Quốc Hoa đứng lên vào phòng ngủ. Hắn bật đèn thấy trên quần mình đã ướt một mảnh không khỏi cười khổ nói.
- Em là quỷ đói đầu thai à?
Mạnh Vũ Vi cởi váy mặc váy ngủ quay đầu lại cười nói:
- Gần như vậy, lần trước ở tỉnh thành làm em nhớ, không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới là chảy nước.
Mạnh Vũ Vi lấy một bộ đồ ngủ trong tủ ra nói.
- Thay cái này đi, không biết vừa với anh không. Lần đầu em mau đồ cho đàn ông, không hợp đừng mắng đó.
Vừa nói cô vừa cười hì hì lắc mông đi ra ngoài. Vương Quốc Hoa nằm xuống giường, hai tay gối đầu châm thuốc hút.
Mạnh Vũ Vi không lâu sau quay về gọi.
- Ăn cơm.
Cô thấy hắn chưa đổi áo ngủ nên đi tới ôm eo hắn cười nói:
- Ngoan, đi đổi đồ rồi rửa mặt đi anh.
Máy điện thoại vang lên, Mạnh Vũ Vi cầm lấy ừ một tiếng.
- Tĩnh tỷ, vâng, hắn nhận lời rồi. Vâng, em biết rồi, lát sẽ bảo hắn.
Mạnh Vũ Vi dập máy cười nói:
- Quận Hồng Sam các anh đúng là náo nhiệt. Thạch Vân Thanh vừa lên gặp Lâm Tĩnh còn mang theo tài liệu tố cáo. Anh đoán xem tố cáo ai?
Vương Quốc Hoa không nói chuyện, thay đồ đi ra ngồi xuống bàn ăn. Mạnh Vũ Vi có chút tò mò nói.
- Sao anh không quan tâm vậy?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Anh cần phải quan tâm sao?
Mạnh Vũ Vi nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc cười nói.
- Đừng có mà đố bà đây, mau nói.
- Vương Quốc Hoa Hoa không nhanh không chậm uống một ngụm canh, hắn chỉ vào vị trí đối diện nói.
- Em là bà với ai? Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong rồi nói chuyện. Chút quy củ lễ phép cũng không biết. Ở quê anh người như em đã bị đàn ông cầm giầy đánh chết rồi.
Vương Quốc Hoa nói rất bình thường nhưng với vẻ không hài lòng, Mạnh Vũ Vi biết điều không tiếp tục trêu mà lặng lẽ ngồi xuống dùng cơm.
Vương Quốc Hoa cuối cùng đã ăn xong bỏ đũa xuống nói.
- Canh hơi nhạt, áo cũng nhỏ mất một số.
Vừa nói hắn vừa xoay người vào phòng ngủ. Mạnh Vũ Vi vội vàng bỏ bát đi theo hắn vào trong. Thấy hắn nằm xuống giường, cô lấy thuốc châm đưa tới miệng hắn nói.
- Anh nghỉ trước, em đi dọn dẹp.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Thạch Vân Thanh có điểm chung với em chính là thích làm mấy trò kiếm lợi nhỏ, anh không thích người như vậy. Em nếu muốn phát triển tốt trong quan trường thì phải từ bỏ tật xấu này.
Mạnh Vũ Vi nghe xong không hề tức, cô cười hì hì lấy lòng.
- Em biết anh muốn tốt cho em, em sai rồi còn được chứ gì? Ả Thạch Vân Thanh kia định làm gì đó trong đợt điều chỉnh nhân sự này, em vốn định sau mới nói với anh.
Vương Quốc Hoa giơ tay lên, Mạnh Vũ Vi ngoan ngoãn vểnh mông. Bốp bốp bốp, mông bị tát ba cái, cô quỳ gối nằm trước người hắn.
- Không tức chứ?
Vương Quốc Hoa híp mắt thản nhiên nói:
- Anh sao phải tức chứ. Anh nói rồi mà, chút thủ đoạn của Thạch Vân Thanh không đáng phải lo lắng. Không phải ả hy vọng Lâm Tĩnh có thể đến quận Hồng Sam thị sát rồi mượn thế sao?
Mạnh Vũ Vi giật mình, Vương Quốc Hoa nói không sai một câu. Thạch Vân Thanh đi gặp Lâm Tĩnh chính là có ý này.
- Anh sao lại nghĩ như vậy?
Mạnh Vũ Vi hoàn toàn bội phục. Cô nằm xuống kéo tay hắn ra gối lên, tay cũng khẽ vuốt ve ngực hắn.
- Ha ha, Thạch Vân Thanh cung cấp tài liệu tố cáo không phải về trưởng phòng tài chính quận sao? Ả này thật ra không ngu đáng tiếc chỉ biết lợi nhỏ, muốn lấy chút lợi ích này để anh ra mặt, đây là xem thường anh. Càng nực cười chính là ả không ngờ không dám chủ động tới tìm anh, ả tự cho là thông minh truyền lời thông qua Lâm Tĩnh. Thật sự không biết trong đầu ả có gì nữa. Lâm Tĩnh đường đường là bí thư thị ủy mà cũng định tính kế ư, không sợ xong chuyện Lâm Tĩnh xử lý mình sao?
Vương Quốc Hoa nói càng làm Mạnh Vũ Vi run lên. Cô đột nhiên ngồi thẳng lên rất khó tin nhìn Vương Quốc Hoa.
- Anh thật đáng sợ.
Vương Quốc Hoa nhướng mày ra vẻ chẳng muốn lên tiếng. Hắn nhắm mát lại nói.
- Em có việc thì đi đi, anh ngủ một giấc.
Mạnh Vũ Vi ừ một tiếng thay đồ đi ra. Vương Quốc Hoa đoán đúng hoàn toàn. Lâm Tĩnh quả thật căm tức Thạch Vân Thanh muốn tính kế mình. Vừa nãy Lâm Tĩnh bảo Mạnh Vũ Vi đi gạp Thạch Vân Thanh, bảo Mạnh Vũ Vi nhắc nhở Thạch Vân Thanh.
Từ trước đến giờ Mạnh Vũ Vi vẫn cho ràng trí tuệ chính trị của Lâm Tĩnh rất mạnh, hôm nay mới ý thức được Vương Quốc Hoa – kẻ mình coi là viên gạch dể mình tiến lên mới là mạnh. Cô quan hệ với Vương Quốc Hoa lúc đầu là lợi dụng lẫn nhau, bây giờ tâm tư của cô đã thay đổi về chất. Bây giờ côi muốn đi theo Vương Quốc Hoa vì thấy Vương Quốc Hoa rất có tiền đồ.
Sau khi Mạnh Vũ Vi đi, Vương Quốc Hoa không ngủ mà ngồi dậy lấy máy điện thoại gọi cho Mã Ngọc Cao.
- Lão Mã, chuyện không có sai sót gì chứ?
Mã Ngọc Cao rất khẳng định trả lời:
- Không có.
- Tôi biết rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phù Diêu.